Tiền Phúc lắc đầu: "Tiểu thư lệnh cho chúng tôi rời đi, không ai hay biết họ đã nói những gì. Có điều nhìn sắc mặt thì thấy tiểu thư đã rất kích động."
"***, đúng là ức hiếp người quá đáng mà. Kẻ nào kẻ nấy đều dám đến tận cửa để hiếp đáp." Tưởng Hoằng Văn mắng một câu.
Sử Lỗi thấy hắn ta kích động, vội vã đè hắn ta lại: "Thất gia bình tĩnh, đừng kích động, đợi Thanh Hoàn tỉnh lại hỏi cho rõ ràng rồi tính."
"Tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi." Giọng của Nguyệt Nương mang theo tiếng nức nở từ trong phòng vọng ra.
Cố Thanh Hoàn chầm chậm mở mắt, nhìn những người đứng quanh giường, đôi mắt trong veo trước đây giờ đã phủ đầy một màu u buồn.
"Ta không sao, mọi người đều về cả đi."
"Thanh Hoàn, tên súc sinh đó đã nói gì với muội?"
Tưởng Hoằng Văn chưa từng thấy Cố Thanh Hoàn như thế này, cho dù là ở Tây Bắc gian nan vất vả, đôi mắt cô vẫn luôn sáng ngời.
Nhưng bây giờ, trong đó chỉ có chết lặng.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta một lúc rồi lắc đầu đáp: "Hắn ta nói những chuyện cũ trước đây của biểu tỷ ta, là ta đã không chịu nổi nên mới…"
Mọi người nghe vậy bèn phở phào nhẹ nhõm, chỉ có ánh mắt của Nguyệt Nương và Tiền Phúc là hiện vẻ lo âu.
Nói rồi, cô lại chầm chậm nhắm mắt.
…
Dưới tán cây cách cửa Thanh phủ vài trượng, Tiểu Trung vui vẻ chạy đến: "Thế tử, tiểu nhân nghe ngóng được rằng, Lục tiểu thư vừa mới nôn ra máu."
"Hả?"
Ân Lập Phong giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848251/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.