Hiền vương được mọi người vây quanh tiến vào.
Bỗng nhiên, ánh mắt gã sáng rực, dừng chân nhìn thẳng tắp về phía cô gái đang đứng yên một bên.
Gã chưa từng biết cô trang điểm lên lại đẹp không sao tả siết như vậy.
"Tưởng lão Thất đến rồi."
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tưởng Hoằng Văn che chở Cố Thanh Hoàn ra đằng sau, chặn ánh mắt Hiền vương, ôm quyền nói: "Hóa ra là vương gia giá lâm, thất kính thất kính."
Hiền vương đắc ý mỉm cười: "Sao bản vương vừa đến ngươi đã muốn đi, ngồi xuống uống chén rượu rồi đi cũng không muộn, tháng này khổ cho ngươi rồi."
Trong lời mang theo vẻ trào phúng mơ hồ, trong Kinh ai lại không biết, Tưởng Hoằng Văn bởi kết oán với Ân Thế tử mà bị cấm túc.
Tưởng Hoằng Văn cười khẩy đáp: "Ăn ngon ngủ kĩ, khổ cực đâu ra. Cáo từ!"
"Khoan đã, Cố nữ y đã ở đây, sao thấy bản vương mà không hành lễ?"
Cố Thanh Hoàn híp mắt khẽ thở dài, khoan thai bước ra từ sau lưng Tưởng Hoằng Văn, khom người hành lễ: "Bái kiến vương gia."
Hiền vương lặng lẽ nuốt nước bọt, lòng ngứa ngáy như bị mèo cào.
Khuôn mặt như hoa như ngọc của cô gái càng thêm mơ hồ dưới ánh đèn lồng, đẹp đến vô thực, nét mặt yêu kiều khiến trái tim gã như chẳng còn là của mình.
Hiền vương phi vừa thấy nhan sắc của Cố Thanh Hoàn thì đã không thích, lại nghĩ đến những lời cô gái này mắng đệ đệ và muội muội, cảm giác ấy lại tăng thêm.
Cô ta vừa nghĩ vậy bèn cười híp mắt bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848253/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.