Cố Thanh Hoàn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong xe ngựa, mùi thuốc thoang thoảng trong buồng xe, thành xe được chạm trổ tinh xảo.
"Tiểu thư, xe ngựa này là do Thọ vương đưa tới." Diệp Thanh khẽ cười giải thích: "Vừa rộng rãi vừa tốt, ngồi thật thoải mái."
Cố Thanh Hoàn thấy buồn cười. Xe này rõ ràng là hắn cướp từ tay cô, giờ lại dùng để mượn hoa hiến Phật.
Cười xong, Cố Thanh Hoàn lại nghĩ đến gì đó, sắc mặt dần đỏ ửng.
Tấm màn được vén lên, Tưởng Hoằng Văn ló đầu vào, nhìn cô cười mà như không: "Thân thể thế nào, còn sốt không?"
Cố Thanh Hoàn sờ trán mình: "Không còn đáng ngại nữa."
Tưởng Hoằng Văn cười nói: "May thật, may thật, vậy chúng ta cũng lên đường thôi."
"Ừm!"
"Ô, Thanh Hoàn, sao mặt cô đỏ quá vậy?" Tưởng Hoằng Văn cố ý nhướng mày trêu chọc.
Cố Thanh Hoàn liếc hắn ta, bình tĩnh nói: "Ai cần huynh lo, lên đường đi."
Sau khi hai người nhìn nhau cười, tấm rèm được thả xuống, Tưởng Hoằng Văn cất cao giọng, nghe rất phấn chấn:
"Các huynh đệ, đi thâu đêm luôn, các cô nương xinh đẹp trong Kinh đều đang đợi chúng ta đấy!"
Cố Thanh Hoàn cười khẽ, nụ cười tao nhã như thiên nga khiến hai tỷ muội Diệp Thanh, Diệp Tử âm thầm thảng thốt.
Tiểu thư... dường như có chỗ nào đó đã khác đi.
…
Mà thời khắc này, trong một chiếc xe ngựa khác.
Triệu Cảnh Diễm vẫn nửa nằm nửa ngồi như trước, "Hồ Dũng, ngươi nói lại một lượt về Trấn Tây quân cho ta nghe."
Chỉ một câu thôi, Thịnh Phương đã biết dụng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848245/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.