"Diệp Thanh?" Cô khẽ gọi.
Người dưới ánh nến bước đến, trong đôi mắt có ánh sáng.
"Sao lại là huynh?"
Triệu Cảnh Diễm cầm ngọn nến đến gần, "Đêm đã khuya, bọn họ đã ngủ cả rồi."
Đầu óc Cố Thanh Hoàn mơ hồ, rõ ràng cô mới cùng huynh trưởng nói chuyện mà, sao nhoáng cái đã đến khuya.
Bàn tay to lớn chạm vào trán cô, mang theo cảm giác mát rượi, "Để ta đỡ nàng ngồi dậy, cháo tổ yến mới nấu xong, ăn một chút đi."
Cố Thanh Hoàn đẩy bàn tay trên trán ra, tự ngồi dậy, khoác thêm áo.
Triệu Cảnh Diễm lấy chén sứ ra khỏi hộp đựng thức ăn, đưa thìa đến tay cô, mỉm cười nói: "Còn hơi nóng."
Cố Thanh Hoàn nếm thử một miếng, bởi đang nóng nên nhất thời cũng không phân biệt ra được mùi vị, chỉ thấy vị rất thanh đạm, dễ ăn.
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi, "Ăn ngon không?"
Cố Thanh Hoàn gật đầu, "Ừm!"
Triệu Cảnh Diễm hài lòng, cười nói: "Lúc trước ta bị bệnh, mẫu hậu luôn sai người hầm cháo tổ yến cho ta ăn nhân lúc nóng, sau đó lại trùm chăn thật kín cho toát mồ hôi."
Cố Thanh Hoàn ngập ngừng nhìn hắn. Hắn nói mẫu hậu, hẳn là Tiên Hoàng hậu. Từ nhỏ, hắn đã được Tiên Hoàng hậu đưa về nuôi nấng.
"Huynh trưởng thì cầm những món đồ chơi mới lạ kiếm được từ bên ngoài cung, dỗ dành ta. Những lúc bị ta quấn lấy quá mức, đêm đến huynh trưởng bèn ngủ chung giường với ta."
"Đại ca mà huynh nói là Phế Thái tử?"
Trên mặt Triệu Cảnh Diễm là nét buồn thương: "Phải."
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848244/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.