Đã lâu không gặp, hắn ta gầy đi rất nhiều, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt, chỉ có đôi mắt đen vẫn sâu không thấy đáy như trước.
Tưởng Hoằng Văn cũng sững sờ.
Cô gái trước mặt mặc một bộ váy màu xanh thêu hoa, mái tóc đen như mực, đôi mày thanh mảnh, đôi môi như nụ hoa đào, thật là đẹp.
Ánh mắt hắn ta hơi rung động, hắn ta khẽ gật đầu, "Sử cô nương."
Sử Tùng Âm cắn môi, bước đến hành lễ, "Thỉnh an Thất gia."
Lời nói lạnh nhạt, lễ độ, vẻ mặt bình tĩnh. Ánh mắt Cố Thanh Hoàn đảo qua khuôn mặt hai người, trong lòng thầm than thở.
"Tùng Âm đến rồi, cùng ta dùng cơm đi."
Sử Tùng Âm nhìn về hướng người đàn ông kia, cười buồn, dịu dàng nói: "Muội đang có khách, lát nữa ta lại đến."
Tưởng Hoằng Văn ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng hỏi, "Sử tiểu thư dùng cơm chưa?"
Sử Tùng Âm sững người, quay đầu nhìn hắn ta.
Vẻ mặt Tưởng Hoằng Văn hơi ngượng ngùng, "Nếu chưa thì dùng chung đi."
"Đa tạ Thất gia, không cần đâu. Thanh Hoàn, chờ muội rảnh, chúng ta lại trò chuyện." Sử Tùng Âm thản nhiên nói rồi yên lặng rời đi.
Tưởng Hoằng Văn nhìn bóng lưng cô, gầy yếu, mảnh mai, tựa như một nhánh liễu rủ, không chịu nổi gió lớn.
Trái tim dường như bỗng quặn thắt, hắn ta rũ mắt, che giấu vẻ thương tiếc trong mắt.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta rồi cảm thán, "Hoằng Văn, huynh có biết vì sao ta vô cùng thương yêu cô ấy không?"
Tưởng Hoằng Văn trầm ngâm.
"Huynh có thấy không, ánh mắt của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848246/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.