Triệu Cảnh Diễm xòe cây quạt giấy ra, bước tới, người chưa đến, tiếng cười đã đến trước.
"Chuyện gì mà cười vui vẻ thế, khiến vầng trăng trên trời cũng phải say theo."
Cố Thanh Hoàn giật mình, một bóng đen đã đứng chắn trước mắt.
Cô đẩy nhẹ Sử Tùng Âm, sau đó loạng choạng đứng dậy hành lễ, ánh mắt chuyển về Tưởng Hoằng Văn sau lưng Triệu Cảnh Diễm, hỏi: "Sao huynh lại tới đây?"
Lời vừa buông, ngay chính Cố Thanh Hoàn cũng phải kinh ngạc... Tiếng nói uyển chuyển, âm cuối kéo dài triền miên, khiến trái tim người nghe như nhũn ra.
"Ai đến vậy, để ta xem nào."
Sử Tùng Âm đứng vững, "Ồ, thật là anh tuấn."
"Tùng Âm, cô... mau hành lễ." Mặc dù uống rượu, nhưng đầu óc Cố Thanh Hoàn vẫn hơi tỉnh táo.
Sử Tùng Âm tựa đầu lên vai Cố Thanh Hoàn, đôi mắt sáng ngời hơi híp lại: "Đáng tiếc, bọn họ không đẹp như Thanh Hoàn cô."
Cố Thanh Hoàn cười phì, nghiêng mặt nhìn cô, "Sử Tùng Âm, cô say rồi."
"Ai nói ta say, cô nhìn cô đi, đẹp biết bao, mày ra mày, mắt ra mắt."
"Tùng Âm, cô say thật rồi, lại bắt đầu nói xằng nói bậy." Cố Thanh Hoàn xoa khuôn mặt trái xoan của cô ấy, "Xem này, mặt nóng hổi."
Nguyệt nương và Xuân Nê thấy hai vị chủ nhân chỉ lo nói chuyện với nhau, ném vương gia với Thất gia một bên, cho nên sợ đến mức toát mồ hôi lạnh. Khi hai người định bước đến nhắc nhở thì thấy Thọ vương khoát tay.
Triệu Cảnh Diễm vui đến nở hoa, không ngờ hai người này vừa ngắm trăng vừa thưởng rượu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848172/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.