Triệu Hoa Dương đã nhường một bước, nếu mình còn không đồng ý, phía bên phủ lão Tề vương chắc chắn sẽ không bỏ qua. Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ còn cách theo ý Triệu Hoa Dương thôi.
Ngụy thị hít sâu một hơi, "Cứ theo lời con mà làm."
"Vâng, thái thái."
Triệu Hoa Dương ngẩng đầu, lắc eo rời đi. Hừ, vẫn là con gái nói đúng, không đạp thì thôi, đã đạp thì phải đạp cho chết, khiến chúng mãi mãi không ngóc đầu dậy nổi.
Từ nay về sau, Cố phủ chính là giang sơn của Triệu Hoa Dương này. Mình muốn đi ngang thì chẳng ai ép mình đi dọc được.
Tiếp theo là đến lượt con ả tiện nhân kia rồi.
"Nhị nãi nãi, Nhị nãi nãi tha mạng, nô tỳ không dám nữa, không dám nữa, cầu xin Nhị nãi nãi khai ân, xin Nhị nãi nãi khai ân."
Thư di nương tóc tai bù xù, quỳ sụp dưới đất, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Triệu Hoa Dương khẽ nhấc nắp chung trà, cười nói: "Ối chà, nước mắt tèm nhem thế này, cũng thật đáng thương, bảo sao lại quyến rũ được trái tim Nhị gia. Nhị gia à, chàng nói xem nên xử lí con tiện tỳ này thế nào đây?"
Cố Nhị gia cười bồi: "Cô ta không phạm lỗi gì, nàng đại nhân đại lượng, tha thứ cho cô ta đi."
"Vậy sao?"
Triệu Hoa Dương đứng dậy, đột ngột hắt trà nóng trong chung trà trên tay lên mặt Thư di nương.
Tiếng hét thảm vang lên, Cố Nhị gia sợ đến mức da đầu tê rần, "Đang yên đang lành mà nàng làm trò gì vậy?"
"Ôi chao, Nhị gia không nỡ rồi hả?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848171/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.