Cố Thanh Chỉ, Cố Thanh Vân biến sắc mặt, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cố Thanh Hoàn.
Ai biết Cố Thanh Hoàn chỉ thản nhiên cười, hơi nhướng mày với Tưởng Hoằng Văn.
Người nào gây họa, người đó giải quyết.
Tưởng Hoằng Văn khẽ ho một tiếng, tình ý dạt dào nói với Cố Thanh Hoàn: "Hoàn Nhi, ngày mai ta sẽ dậy sớm hơn để đến dùng điểm tâm với nàng. Đúng rồi, nem cuốn hôm nay rất ngon, ngày mai bảo Lưu tẩu làm thêm mấy cái."
Hắn ta nói xong, trong viện lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi, ngay cả đám người Nguyệt nương cũng trợn to mắt nhìn, dáng vẻ như gặp quỷ vậy.
Khốn kiếp!
Cố Thanh Hoàn thầm mắng, khẽ ho vài tiếng, không thể không tiếp lời: "Nếu không có thời gian rảnh thì không cần đến. Tương lai còn dài mà."
Tưởng Hoằng Văn liếc qua Ngô Nhạn Linh, đáp lại một câu đầy ẩn ý: "Như vậy sao được, ta phải che chở Hoàn Nhi, không để người khác ức hiếp nàng."
"..." Khóe miệng Cố Thanh Hoàn giật giật.
"Có mấy kẻ khẩu Phật tâm xà, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, Hoàn Nhi à, nàng phải đề phòng chút. Có điều, nàng cũng không cần sợ, không phải chỉ là con riêng của chồng trước sao, đánh là được rồi. Nếu nàng không dám thì cứ để ta!"
Hắn ta vừa dứt lời, khuôn mặt tươi cười của Ngô Nhạn Linh lập tức tái nhợt, thân thể lảo đảo suýt ngã.
Thái Cực Điện, cột điện đỏ thắm, ngai vàng chói lóa, trong làn khói mờ ảo tỏa ra từ lư tiên hạc bằng đồng, Bảo Khánh đế đẩy tay Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848159/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.