Bà hất đổ chén thuốc, liều mình kéo Lục tiểu thư vào lòng. Bà ngước mắt nhìn lại thì thấy khóe miệng Nhị nãi nãi đã trào máu.
"Nhị nãi nãi..." Bà sợ đến hồn bay phách lạc.
Tiền thị ngửa mặt lên trời cười dài, máu vương đầy vạt áo.
"Cố Tùng Đào! Cố Tùng Đào! Trời dài đất rộng có kỳ, hận nầy đằng đẵng còn ghi muôn đời*. Sau khi ta chết, nguyện biến thành ác quỷ, nguyền rủa cả nhà ngươi muôn đời muôn kiếp."
(*) Nguyên văn 天长地久有时尽,此恨绵绵无绝期. Trích từ bài thơ Trường hận ca của nhà thơ Bạch Cư Dị.
"Nhị nãi nãi..."
Vầng trăng sáng giữa không trung, Tiền thị thét lên một tiếng chói tai thê lương, vang vọng đến tận trời xanh.
Cố Thanh Hoàn khẽ nhắm mắt lại.
Sáu năm trước cô đã từng nghe kể về cảnh tượng ngày hôm đó, bây giờ nghe lại lần nữa, nỗi đau đớn vẫn còn nguyên đó.
"Nguyệt nương, vì sao di mẫu lại nói, chắc chắn Cố gia sẽ không bỏ qua cho mình."
"Chuyện này..." Nguyệt nương đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Nếu sẽ không bỏ qua cho di mẫu, vậy tại sao người còn muốn bà đi cầu xin Cố Nhị gia?"
"Chuyện này... Có lẽ Nhị nãi nãi muốn liều một phen, để Nhị gia nể tình phu thê ngày xưa..."
"Ha ha!"
Tiếng cười lạnh lùng cắt ngang lời Nguyệt nương, Cố Thanh Hoàn lẩm bẩm: "Quả nhiên là không nói rõ được!"
"Tiểu thư?"
Cố Thanh Hoàn chỉ trên đầu: "Cử đầu tam xích hữu thần mình*, cho dù thứ che trước mắt là một cục sắt, ta cũng phải đục một lỗ trên cục sắt đó. Người đâu, lại đây rửa mặt cho ta."
(*)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848158/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.