"Đi thôi, đừng nghĩ những chuyện này nữa. Nhân lúc tân thống lĩnh chưa đến nhậm chức, huynh đệ chúng ta uống một chầu cho thật đã đi. Lần sau gặp lại thì khó rồi." Dương Nhuệ thấy cảm xúc của hắn ta không bình thường, bỗng lớn tiếng nói.
Tô Tử Ngữ không động đậy, vẻ mặt hơi mất mát.
"Đi, đi, uống rượu, uống rượu!" Dương Nhuệ kéo hắn ta dậy.
Rượu vào bụng, chẳng thể say. Ánh mắt Tô Tử Ngữ lạnh như lẽo, khuôn mặt nhuốm vẻ ưu sầu, nồng nặc tới nỗi khó mà xua tan.
Dương Nhuệ lại như không thấy, chén rượu cạn rồi lại rót đầy, mỗi người một ly, cứ lặp tới lặp lui như vậy. Nếu gã nhớ không nhầm, Tô Tử Ngữ đã sáu năm không say.
Rượu trong quân đội luôn rất nặng, vừa uống vào miệng tựa như lửa đốt, mười mấy bình vào bụng khiến cả hai đều ngà ngà say.
Dương Nhuệ nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tô Tử Ngữ, ít nhiều có phần không đành lòng, bèn mượn rượu nói ra.
"Tử Ngữ, đừng quá để bụng lời nha đầu kia, cô ta thì hiểu cái gì."
Tô Tử Ngữ lắc đầu, "Cũng không phải vì cô ấy, là vì mẫu thân ta."
Dương Nhuệ đờ người, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
"Trước đây, mỗi tháng ta chỉ hồi Kinh một lần, mỗi lần ba ngày, cách nhau quá xa nên không gặp được thì cũng đành thôi. Thế nhưng bây giờ..."
Ánh mắt Tô Tử Ngữ ảm đạm, giọng nghẹn ngào không nói nên lời.
Nếu không phải mẫu thân bị bệnh, hắn ta cũng không thể nào biết được, bà lại sống cuộc sống khổ sở như vậy. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848149/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.