Tưởng Hoằng Văn cười nói: "Vậy lúc không có ai, Nhị tỷ vẫn cứ gọi ta là lão Thất đi."
Lục Chỉ Vũ đánh giá người thanh niên trước mặt, do dự một lát, nhưng rồi vẫn không mở miệng.
Nếu như trước đây, cô chắc chắn sẽ không do dự mà gọi ra, chỉ là hiện giờ, nhà mẹ đẻ mình suy sút, Tưởng gia được Hoàng đế coi trọng, một ở trên trời, một ở dưới đất, một tiếng lão Thất này sao mà gọi được?
"Ta không làm khó Nhị tỷ, chỉ cần trong lòng Nhị tỷ nhớ rõ, lão Thất vẫn là lão Thất lúc trước." Lời này Tưởng Hoằng Văn như là nói cho cô, lại như là nói cho mình nghe vậy.
Lục Chỉ Vũ gật đầu, cười nói: "Nói đến cũng đúng là duyên phận, tính tới tính lui vẫn không tính được Thất gia sẽ kết hôn với Thanh Hoàn."
Tưởng Hoằng Văn khẽ thở dài, đáp: "Ta cũng không ngờ đến."
Trong mắt Lục Chỉ Vũ lóe lên ánh lệ, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Sau này Thất gia nhớ phải đối tốt với Thanh Hoàn, nha đầu kia từ bé đã phải chịu nhiều khổ sở."
"Yên tâm!" Tưởng Hoằng Văn không muốn nói nhiều, đáp lại qua loa.
"Đại tẩu!"
Ánh mắt Lục Chỉ Vũ vui vẻ: "Tùng Âm mau đến, đây là Thất gia Tưởng phủ. Thất gia, đây là tiểu cô Sử Tùng Âm của ta, là bằng hữu tốt nhất với Thanh Hoàn."
Sử Tùng Âm từ xa thấy Đại tẩu cùng một thanh niên trò chuyện nơi cầu cửu khúc, trong lòng hiếu kỳ, bèn tiến đến chào hỏi.
Đến khi nghe được là Thất gia Tưởng phủ, Sử Tùng Âm không khỏi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848150/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.