Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, trong lòng lại chẳng hề có sự đồng tình.
Chuyện trên đời, nói chung đều là như vậy, ngươi muốn cơm ngon áo đẹp, hô nô gọi tỳ, vậy cần phải cái trả giá rất lớn. Có thể liên hôn, chứng tỏ ngươi còn giá trị lợi dụng, nếu ngay cả giá trị lợi dụng cũng không còn, vậy mới nên khóc.
Tần Thiên Cúc thấy cô tới, mí mắt cũng không buồn nhấc lên, vẫn âu sầu ngồi đó.
Trần phu nhân nhìn con gái, vội nói: "Đứa trẻ ngoan, cháu mau bắt mạch cho nó xem, cũng không biết sao mà sắc mặt ngày càng kém."
Cố Thanh Hoàn vừa bắt mạch, trong lòng đã có kết luận, sau đó cô liếc mắt ra hiệu cho Trần phu nhân, cả hai cùng đi ra gian ngoài.
"Cố nữ y!"
Cố Thanh Hoàn mới nhấc chân bước ra đã nghe thấy tiếng gọi sau lưng, cô dừng lại, quay đầu cười nói: "Tần tiểu thư có gì sai khiến?"
Tần Thiên Cúc quan sát cô, sau đó lắc đầu: "Không có chuyện gì."
Cố Thanh Hoàn ở Thái Y Viện bấy lâu nay đã sớm luyện thành bản lĩnh hành xử tự nhiên, có nghi ngờ cũng chỉ nhíu mày một cái, để ở trong lòng rồi thôi.
Ra đến nội viện, đã có giấy mực nha hoàn chuẩn bị sẵn, cô hơi ngẫm nghĩ, đặt bút viết lên giấy rồi giao cho Trần phu nhân.
"Tiểu thư không bệnh gì, chỉ là suy nghĩ quá nhiều. Tuy tính cách tiểu thư mạnh mẽ, lại rất thông minh, thế nhưng quá thông minh thì chuyện thường không như ý, vì ưu tư mà tổn thương tỳ. Phương thuốc này của ta... quá nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848148/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.