KẺ CHUYÊN GÂY CHUYỆN Tiết Thanh minh trôi qua, trong cung xảy ra một chuyện nhỏ. Lúc Ân Quý phi dâng trà cho Hoàng đế, không biết làm sao lại run tay, làm nước trà nóng bỏng đổ vào tay Hoàng đế. Tuy là Hoàng đế đang sủng ái bà ta, nhưng cũng khá tức giận, cho nên ra lệnh cấm túc Ân Quý phi ba ngày, để bà ta đóng cửa suy nghĩ. Ba ngày chẳng phải chuyện gì to tát, vừa không khiến bà ta rút gân cũng chẳng thể đau xương, mọi người căn bản chẳng để trong lòng. Nhưng người có lòng đều biết, Hoàng đế đang trút giận thay cho Thọ vương, âm thầm cảnh cáo Quý phi. So với không khí ngột ngạt ở cung của Quý phi, trong cung của Hoàng hậu lại rộn ràng hơn nhiều. Tiết Thanh minh trôi qua, rất nhiều loại hoa trong cung đều nở, Hoàng hậu bỏ tiền túi ra mở tiệc chiêu đãi phi tần hậu cung cùng ngắm hoa uống rượu, thậm chí đến cả Hoàng đế cũng được mời tới ngồi một lúc. Hoàng hậu nhân dịp Thanh minh vừa qua mà nhắc tới Thục phi, hơn nữa còn rơi mấy giọt nước mắt trước mặt Hoàng thượng, tỏ ra vô cùng thương tiếc. Hoàng đế càng nhớ người xưa hơn, đồng thời cũng cảm động trước tấm lòng của Hoàng hậu, không khỏi nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Hoàng hậu ngay trước mặt các phi tần. Tần Hoàng hậu lập tức cảm động đến mức lệ nóng dâng trào trong hốc mắt. Sau đó, Hoàng đế lại lệnh cho Lý công công đưa một giỏ đào trơn do ngoại bang tiến cống đến, để cho Hoàng hậu nếm thử. Ai ngờ Hoàng hậu không để lại quả nào, thưởng toàn bộ cho phủ Thọ vương. Việc này truyền đến tai Hoàng đế, Hoàng đế nhẹ nhàng nói một câu: "Hoàng hậu dịu dàng cẩn trọng, đúng là tấm gương sáng cho hậu cung." Ngày lâm triều tiếp theo, bởi thành tích xuất sắc của Thụy vương ở Hộ bộ, lần đầu tiên Bảo Khánh đế phá lệ khen vài câu ngay trước mặt văn võ bá quan. Bá quan đều nhìn về phía Thụy vương với những ánh mắt khác nhau. Nhưng Thụy vương vô cùng tỉnh táo, mặc dù bản thân được phụ hoàng khen vài câu, ngoài lý do mẫu hậu ngầm bỏ công sức ra, việc này cũng liên quan đến việc hôm đó ở Ngự Thư Phòng, hắn ta có nói vài câu bênh vực lão Bát. Trong lòng Thụy vương dần sáng tỏ, tuy lão Bát làm việc chẳng đâu vào đâu, không có duyên với ngôi vị Hoàng đế, nhưng lại thật sự được phụ hoàng yêu thích. Chỉ cần bợ đỡ nó thật tốt, chẳng lo phụ hoàng không giao giang sơn xã tắc cho hắn ta. Chuyện mà Thụy vương hiểu rõ, sao Hiền vương có thể không hay biết. Chỉ là bây giờ có nhìn rõ được thì cũng đã bỏ lỡ thời cơ, gã chỉ có thể tạm thời im lặng quan sát tình hình. Gã gọi phụ tá của mình đến, âm thầm bàn bạc kế sách đối phó, cần phải ngăn cản việc lão Nhị liên thủ với lão Bát. Trong triều đình gió nổi mây vần, chỉ hai ngày ngắn ngủi, việc này đã truyền đến Cố phủ. Bây giờ người của Cố phủ mới hiểu ra, thì ra chỉ vì một kẻ điên mà Thế tử gia và Thất gia của Tưởng phủ lại đánh nhau, còn ầm ĩ đến tận trước mặt Hoàng thượng. Cố Nghiên Khải như nuốt phải ruồi, không nhổ ra được mà cũng không nuốt trôi được, đúng là vừa buồn nôn lại khó chịu. May thay bệnh điên của nha đầu kia vừa khỏi, lại mới vào Kinh thành, nếu không Hoàng đế chỉ cần nói một câu tiểu thư của Cố phủ trêu ong ghẹo bướm, chắc chắn sẽ liên lụy đến cả Cố phủ, lúc đó đến khóc cũng chẳng khóc nổi. Ông ta thầm hối hận, đồng thời cũng hạ quyết tâm phải nhanh chóng quyết định việc hôn nhân của quả bom nổ chậm này. Ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì, sớm muộn Cố phủ cũng bị nó liên lụy đến diệt tộc. Ông ta đang nghĩ như vậy thì bà mối của Tưởng phủ đã bước vào cửa. Lần này Cố Nghiên Khải đích thân đón tiếp, đưa ra ý kiến phúc đáp là đã đồng ý hôn sự này cho bà mối biết ngay tại Thọ An Đường. Bà mối Trương mừng rỡ, lập tức hỏi ngày sinh tháng đẻ của Lục tiểu thư rồi đến Tưởng phủ báo tin. Bà mối vừa đi, phu thê Cố Nghiên Khải liền đóng kín cửa bàn bạc. Ngụy thị nhìn vẻ mặt khó đoán của chồng mình, hỏi khẽ: "Nếu đã đồng ý rồi thì phải lo liệu thôi, lão gia thấy việc này giao cho ai làm thì ổn?" Cố Nghiên Khải nói với giọng điệu không dễ nghe chút nào: "Hôn nhân đại sự, đương nhiên phải do mẫu thân nó lo liệu." "Lão gia, có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không." Ngụy thị do dự một hồi, cuối cùng cũng mở miệng. "Bà nói đi." "Lúc đó vợ của lão Nhị đã nhắm Tưởng gia cho Linh Nhi, có điều người đó là Lục gia của Tưởng gia." "Có chuyện này sao?" Cố Nghiên Khải kinh hãi, lập tức hiểu được ý tứ sâu xa trong lời này của vợ mình. Quận chúa nhắm trúng Tưởng gia, không ngờ rằng người của Tưởng gia lại chọn Lục nha đầu. Với tính cách của Quận chúa, há lại cam tâm để yên, bà ta ắt sẽ giở trò trong lúc chuẩn bị hôn sự này để trút nỗi giận trong lòng. Giả sử Lục nha đầu gả cho phủ khác thì cũng thôi, bản thân mắt nhắm mắt mở cho qua cũng được, nhưng đây lại là Tưởng phủ. Tưởng gia được Hoàng đế coi trọng, lại xem trọng quy củ nhất, mọi việc phải có bài bản hẳn hoi, tuyệt đối sẽ không để Cố phủ làm xằng làm bậy. Cố Nghiên Khải nghĩ tới chuyện lão tổ tông Tưởng gia vừa mới được ban cho chiếc gậy đầu rồng, da đầu tê dại. Tai họa, tai họa, đúng là kẻ chuyên gây chuyện. "Lão gia, hôn sự của Lục nha đầu cứ giao cho tôi đi." Ngụy thị khẽ thở dài. Cố Nghiên Khải nhíu mày, trong mắt có tia sáng. Vợ mình là tổ mẫu ruột của nha đầu kia, để bà ấy lo liệu hôn sự này vừa đẹp mặt cho Tưởng gia, lại tránh được việc Quận chúa giở trò, nói không chừng còn có thể tiết kiệm được ít bạc cho ông cụ. Một mũi tên trúng ba đích, diệu kế, diệu kế. Ông ta ra vẻ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Vậy thì vất vả cho bà rồi." Bên này bà mối vừa đi khỏi, bên kia người của Cố phủ đã nhận được tin, mọi người lục tục đi về phía phòng của Lục tiểu thư. Thanh Hoàn đang được Nguyệt nương đỡ dậy uống thuốc, thấy mọi người tiến vào, bên trái chúc mừng một câu, bên phải chúc mừng một câu liền hiểu Cố lão gia đã đồng ý hôn sự với Tưởng phủ. Cô ra vẻ không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nghe mọi người nói chuyện, thậm chí còn tỏ ra ngây ngô. Hai thứ xuất thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng vô cùng căm hận. Đúng là người so với người sẽ tức chết mà, kẻ điên này còn nhỏ tuổi hơn cả bọn họ, dáng dấp cũng bình thường, vậy mà lại trèo vào được Tưởng gia. Ông trời ơi, ông có mắt không vậy, dựa vào cái gì chứ? Cố Thanh Vân nghiến răng, nói với giọng chua ngoa: "Đúng là Tưởng gia rất tốt, có điều con người của lão Thất này thì…" Cố Thanh Liên cũng vô cùng ghen tỵ, vần vò cái khăn trong tay, cười nói mỉa mai: "Nhị tỷ, tỷ quên rồi sao, Lục muội có mười vạn lượng bạc của hồi môn, đủ để Thất gia ăn thua một thời gian rồi." Thanh Hoàn đang định phản bác, không ngờ lại bị Cố Thanh Chỉ giành trước: "Đó cũng là chuyện của nhà người ta, liên quan gì tới hai muội. Có sức ghen tỵ chi bằng cầu xin Bồ Tát phù hộ cho hai người các muội lấy được lang quân như ý đi." Cố Thanh Vân thấy Nhị tỷ ra mặt thay kẻ điên, gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn: "Lục muội không vội, Nhị tỷ vội gì chứ. Tuy dòng dõi của Trung Dũng bá cũng hiển quý, nhưng vẫn còn kém xa Tưởng phủ đấy." Ý là, tỷ cũng không lấy được mối tốt như kẻ điên kia, còn ra sức bảo vệ cô ta làm gì? Sao Cố Thanh Chỉ lại không nghe ra ý tứ sâu xa trong câu nói này chứ, cô chỉ cười lạnh đáp lại: "Đích thứ khác nhau, gia tộc gả vào đương nhiên sẽ không giống nhau, ai bảo ta không thể đầu thai vào bụng của chính phòng. Tam muội, làm người phải tự biết mình, đừng đứng núi này trông núi nọ, Thế tử của Ân Quốc công không phải là người mà muội có thể tơ tưởng đâu." "Tỷ…" Cố Thanh Vân tức đến mức đỏ bừng mặt, hung hăng trừng Cố Thanh Chỉ, sau đó nhấc váy chạy đi. Cố Thanh Vân vừa đi, Cố Thanh Liên cũng không ở lại được nữa, nháy mắt đã tìm lý do rời khỏi. Quản thị xem một màn kịch hay, ánh mắt liếc một vòng quanh tỷ muội Thanh Hoàn, Thanh Chỉ, sau đó cũng mượn cớ trong phòng có việc, nhân cơ hội rút lui. Đám nha hoàn và bà tử trong viện đến đây xin thưởng đã được như ý, lục tục tản đi nốt. Cuối cùng, trong viện đã được yên tĩnh. Thanh Hoàn thở dài, cười nói với Thanh Chỉ: "Nhị tỷ cũng thật lợi hại, dăm ba câu đã đuổi được người." Cố Thanh Chỉ chỉnh lại áo choàng cho cô bé, cười lạnh: "Muội cũng học hỏi Nhị tỷ chút đi, đừng nhân nhượng người khác mãi vậy. Hai đứa ranh này cũng chỉ là thứ mềm nắn rắn buông mà thôi." Trong mắt Thanh Hoàn lóe lên ý cười, khiêm tốn nói: "Nhị tỷ, muội sẽ học theo tỷ." "Thế là đúng rồi. Có điều, tuy lời của Tam muội hơi khó nghe, nhưng lại là nói thật. Tưởng Thất gia kia…" Cố Thanh Chỉ dừng lời, khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Làm người đừng đầu thai làm phụ nữ, trăm năm phải vui khổ theo người ta. Chúng ta là phận nữ tử, không có con đường nào để chọn, chỉ có thể mặc cho người ta sắp đặt. Nếu tốt số thì cũng thôi, gả cho một người đàn ông biết nóng biết lạnh thì chỉ cần lo liệu chuyện trong nhà rồi sinh con đẻ cái là được. Nhưng nếu số không tốt…" Thanh Hoàn cười mỉa mai trong lòng. Người đàn ông có biết lạnh biết nóng đến mấy, kết quả vẫn sẽ là thay lòng đổi dạ, điểm khác nhau là có người sớm hơn, thay lòng lúc nữ nhân còn trẻ trung xinh đẹp, có người muộn một chút, đổi dạ khi nữ nhân đã già nua kém sắc. "Lục muội, muội phải nghĩ thoáng lên." Đương nhiên là cô sẽ nghĩ thoáng. Tương lai báo được thù lớn, cô sẽ dẫn theo Phúc bá và Nguyệt nương, tìm một nơi non xanh nước biếc, mở tiệm thuốc, nhận đồ đệ, phát huy y thuật của Tiền gia thật rạng rỡ. Còn về người đàn ông biết nóng biết lạnh, cút xa được nhường nào thì cút. Thanh Hoàn đang suy nghĩ thì Thanh Chỉ lại nói tiếp: "Cũng may phủ đó là phủ thanh quý, lão tổ tông, ba vị lão gia và phu nhân cũng đều là người biết lý lẽ, chắc chắn sẽ làm chỗ dựa cho muội." Thanh Hoàn biết Nhị tỷ đang thay cô nói lên sự bất bình. Danh tiếng của tên Tưởng Hoằng Văn này đúng là quá kém, nếu chỉ dính chữ sắc thì cũng cho qua, nhưng hắn ta còn dính cả cờ bạc, người ta còn tặng cho biệt hiệu "tán tài đồng tử"*, núi vàng núi bạc vào tay tên này cũng sẽ cạn sạch. Đây có khác gì lấy mạng người ta. (*) Đứa bé đi theo thần tài, nhưng ở đây lại có ý mỉa mai nhân vật thường xuyên thua cờ bạc, mất tiền vào tay người khác. "Sau này, muội phải cất kỹ số của hồi môn của mình, cho dù ai hỏi cũng không được lấy ra. Nguyệt nương là một người trung thành, muội có thể dựa vào. Đàn bà phụ nữ ấy mà, nhất định phải có bạc trong tay mới có thể ưỡn ngực thẳng lưng ở nhà chồng." Thanh Hoàn thấy rất ấm lòng. Những lời này ắt hẳn là lão phu nhân đã dạy cho tỷ ấy. "Nhị tỷ, mẫu thân có nhiều bạc hồi môn như vậy, còn biết chữa bệnh cứu người mà vẫn không thể sống thẳng lưng ở Cố gia. Có thể thấy chỉ có tiền thôi vẫn chưa đủ." Thanh Chỉ sửng sốt. Thanh Hoàn khẽ cười, mở to hai mắt, nói: "Mọi việc đều không thể nào đoán trước được, vẫn phải xem tính cách của người nhà kia thế nào. Tính tình của người nhà họ Tưởng cũng không phải là quá tệ, muội muội có thể gả qua đó cũng là có phúc phận. Có điều người của phủ Trung Dũng bá thì khó nói lắm, Nhị tỷ cần để ý nhiều hơn một chút." Thanh Chỉ bất ngờ, ngây ra một lúc lâu. Không ngờ Lục muội lại nói đến chuyện của bản thân mình, nhưng nghĩ cẩn thận lại thì chưa chắc lời này đã không có lý. Tuy Lương Hi không tệ, nhưng phủ đó thật sự là… Nghĩ tới đây, cô rơm rớm nước mắt, có thể thấy con người không ai được thập toàn thập mỹ, lúc nào cũng được như ý muốn cả. Thanh Hoàn vỗ về tay Nhị tỷ của mình, an ủi: "Nhị tỷ đừng sợ, vẫn còn có muội làm chỗ dựa cho tỷ, có lẽ người của phủ kia cũng không dám làm gì tỷ đâu." Cố Thanh Chỉ chỉ coi như Lục muội đang ám chỉ rằng sẽ tìm Tưởng gia làm chủ cho bản thân, trong lòng cũng thấy ấm áp hơn. Cô lau nước mắt nói: "Muội giỏi lắm." Đêm. Cố Nhị gia vừa từ nha môn trở về đã bị lão gia mời đến thư phòng. "Hôm nay bà mối của Tưởng phủ đến nghe phúc đáp, ta đã đồng ý hôn sự rồi." Cố Nhị gia vui vẻ: "Việc vui, việc vui lớn rồi." Cố Nghiên Khải cười lạnh: "Nếu ta còn không đồng ý, không chừng đứa con gái này của con sẽ khiến phủ này sụp đổ mất."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]