PHÂN DÍNH LÊN TẬN ĐẦU RỒI
"Nguyệt nương, bây giờ trong lòng ta chỉ nghĩ đến một chuyện. Đi hâm nóng lại thuốc rồi mang tới đây cho ta!" Một câu nói của Thanh Hoàn đã chặn miệng Nguyệt nương lại.
Uống thuốc xong, Thanh Hoàn ăn một bát cháo trắng cho ấm bụng, rồi lại ngủ mất.
Nguyệt nương cẩn thận đắp chăn cho tiểu thư, chỉ một lúc sau người Thanh Hoàn đã đẫm mồ hôi, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ngay lúc Thanh Hoàn đang dần thoải mái hơn, Quận chúa đã lại giáng vào mặt Thư di nương một bạt tai.
"Tiện tỳ, ngươi muốn làm bỏng chết ta để tiện bề lấy lòng lão gia, sớm ngày cho ngươi làm chính thê hả?"
Thư di nương sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất: "Quận chúa tha mạng, nô tỳ không dám."
Hoa Dương nghiến răng, cười lạnh, nói: "Đừng tưởng rằng có chút nhan sắc thì có thể không biết trời cao đất dày, vào viện của ta phải tuân theo quy củ của ta. Ngươi vốn dĩ chỉ là một nô tỳ, bưng trà dâng nước, trải chăn trải chiếu là bổn phận của ngươi. Vậy mà ngay cả trà cũng không bưng nổi, có thể thấy quy củ của chủ tử cũ tệ thế nào."
"Vâng, Quận chúa."
"Cút đi, nếu còn bày ra cái vẻ lẳng lơ kia nữa thì đừng trách bà đây ác độc."
Thư di nương vội vàng bò ra khỏi viện của Quận chúa.
Ngô Nhạn Linh nhìn bóng lưng luống cuống của ả ta, nói với giọng khinh thường: "Mẫu thân, người việc gì phải tức giận với một ả tiện tỳ, hạ thấp thân phận của người."
"Con gái à, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848083/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.