GẶP CỐ NHÂN NƠI TIỀN PHỦ
Tiền Phúc thấy ba người Thọ vương rời đi bèn quay lại nói: "Tiểu thư, chúng ta về thôi."
Thanh Hoàn gật đầu nói: "Phúc bá, ta và bá ngồi cùng một xe ngựa."
Tiền Phúc hiểu tiểu thư có điều muốn nói bèn đánh mắt ra hiệu cho đám người Nguyệt nương rồi dìu tiểu thư lên xe.
Chiếc xe từ từ chuyển động. Thanh Hoàn kể lại mọi chuyện cho Tiền Phúc nghe.
Tiền Phúc nghe xong, kinh hãi đến nỗi không nói nên lời.
Thanh Hoàn cũng không nói nhiều, nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình: "Phúc bá, chỉ cần hắn trèo lên được vị trí trên cao kia thì bản án của hai nhà Tiền, Thịnh sẽ được rửa sạch oan khuất. Ta đã đợi sáu năm, cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi."
Tiền Phúc rơi nước mắt: "Tiểu thư, lão nô có thể chứng kiến được ngày hôm đó rồi thì chết cũng không thấy tiếc."
Thanh Hoàn nhướng mày: "Phúc bá, bá đã nói tới cái chết hai lần rồi, sau này không được phép nói nữa."
"Vâng, tiểu thư."
"Bá sẽ không phải đợi quá lâu đâu, ít thì năm ba năm, nhiều thì mười năm, tất có kết quả."
Tiền Phúc như bị vét sạch sức lực, người dựa cả vào vách xe, bất giác run lên.
Thanh Hoàn khẽ cầm tay ông.
Sáu năm trước, chỉ sau một đêm, mái tóc của Tiền Phúc đã bạc trắng. Mấy năm nay, ông vì cô mà chạy ngược xuôi, vết nhăn trên mặt hằn sâu tới mức như bị dao cứa.
Cô nhắm mắt như nói cho ông nghe, lại như nói cho chính mình nghe:
"Khi còn nhỏ ngây thơ chưa hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848081/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.