GẶP CỐ NHÂN NƠI TIỀN PHỦ Tiền Phúc thấy ba người Thọ vương rời đi bèn quay lại nói: "Tiểu thư, chúng ta về thôi." Thanh Hoàn gật đầu nói: "Phúc bá, ta và bá ngồi cùng một xe ngựa." Tiền Phúc hiểu tiểu thư có điều muốn nói bèn đánh mắt ra hiệu cho đám người Nguyệt nương rồi dìu tiểu thư lên xe. Chiếc xe từ từ chuyển động. Thanh Hoàn kể lại mọi chuyện cho Tiền Phúc nghe. Tiền Phúc nghe xong, kinh hãi đến nỗi không nói nên lời. Thanh Hoàn cũng không nói nhiều, nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình: "Phúc bá, chỉ cần hắn trèo lên được vị trí trên cao kia thì bản án của hai nhà Tiền, Thịnh sẽ được rửa sạch oan khuất. Ta đã đợi sáu năm, cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi." Tiền Phúc rơi nước mắt: "Tiểu thư, lão nô có thể chứng kiến được ngày hôm đó rồi thì chết cũng không thấy tiếc." Thanh Hoàn nhướng mày: "Phúc bá, bá đã nói tới cái chết hai lần rồi, sau này không được phép nói nữa." "Vâng, tiểu thư." "Bá sẽ không phải đợi quá lâu đâu, ít thì năm ba năm, nhiều thì mười năm, tất có kết quả." Tiền Phúc như bị vét sạch sức lực, người dựa cả vào vách xe, bất giác run lên. Thanh Hoàn khẽ cầm tay ông. Sáu năm trước, chỉ sau một đêm, mái tóc của Tiền Phúc đã bạc trắng. Mấy năm nay, ông vì cô mà chạy ngược xuôi, vết nhăn trên mặt hằn sâu tới mức như bị dao cứa. Cô nhắm mắt như nói cho ông nghe, lại như nói cho chính mình nghe: "Khi còn nhỏ ngây thơ chưa hiểu chuyện, chưa từng trải qua sống chết nên ta luôn cho rằng phụ mẫu, trưởng bối luôn ở ngay trước mắt, vĩnh viễn sẽ không chia lìa. Ngày hôm nay, từ tận đáy lòng ta bỗng dâng trào một nỗi sợ hãi. Bọn họ, từng người một nằm trong đó, tất cả đều đã chết. Có lẽ lúc này, bọn họ đang ở chỗ Diêm Vương đợi đầu thai, hoặc đã bước lại vào nơi trần thế, dẫu sao cũng sẽ không còn gặp lại ta nữa." Tâm trạng Thanh Hoàn trùng xuống: "Phúc bá, ta chỉ còn lại bá và Nguyệt nương thôi. Hai người phải sống lâu trăm tuổi, ở bên ta cả cuộc đời này." Đôi mắt Tiễn Phúc ngấn nước mắt: "Tiểu thư yên tâm, vì tiểu thư, dù thế nào lão nô cũng sẽ giữ gìn sức khỏe cho chính mình." Thanh Hoàn buông tay, cười khẽ: "Quay về rồi, bá hãy nói lại chuyện này với sư gia, để hắn ta bày mưu tính kế giúp ta." "Tiểu thư yên tâm." Tiễn Phúc lau nước mắt. Ông như chợt nghĩ ra điều gì: "Phải rồi tiểu thư, phủ đệ Tiền gia vẫn còn, nhân lúc đêm tối, tiểu thư có muốn đi xem không?" "Vẫn còn?" Trong lòng Thanh Hoàn bỗng dâng trào một nỗi sợ hãi: "Tại sao vẫn còn?" Tiễn Phúc nói nhỏ: "Cả tòa nhà bị đốt không còn ra hình dạng gì nữa, nghe nói ban đêm thường có quỷ xuất hiện nên không ai dám mua, lâu ngày trở thành một tòa nhà hoang." Thanh Hoàn vội vàng nói: "Thịnh phủ thì sao?" "Thịnh phủ đã bị một phú thương tới từ phương Bắc mua lại, và cũng đã cho sửa chữa lại." Vẻ mặt Thanh Hoàn như muốn khóc, cô thở dài: "Sao bá không nói sớm." "Ta sợ nói ra thì tiểu thư sẽ đau lòng." … Thanh Hoàn đẩy cánh tay Tiền phúc ra, tự mình lảo đảo đi vào cửa. Đập vào mắt là một cây ngô đồng sum suê, cao lớn, vẫn rậm rạp, xanh rì như xưa. Thanh Hoàn đứng dưới gốc cây, cô thậm chí còn có thể chỉ rõ được nơi mà cô thường hay trốn năm đó. Thanh Hoàn nhìn về phía trước, nhưng mãi mà cô vẫn chưa cất được bước chân. Cảnh vật hoang tàn, tường đổ ngói nát văng khắp nơi, trông thật thê thảm. Thanh Hoàn như mất hồn mất vía, sắc mặt trắng bệch. Phủ đệ của Tiền phủ không lớn nhưng hay ở chỗ tinh xảo. Vì hôn lễ của phụ mẫu cô, tổ phụ đã bỏ ra một số tiền lớn để sửa chữa lại. Nơi đây từng có chim hót hoa nở, tiếng cười rộn rã, là nơi vui chơi ngày còn nhỏ của cô và đệ đệ. "Tiểu thư?" Tiền Phúc và Nguyệt nương đi theo phía sau, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng. Thanh Hoàn giống như không nghe thấy được, cô nhấc mép váy lên, chạy thẳng về phía trước. Có lẽ là do nơi này đã lâu không có người tới nên mặt đất trơn ướt. Thanh Hoàn lảo đảo, ngã uỵch xuống. Cô mặc kệ cơn đau, bò dậy không chút do dự rồi chạy thẳng về phía viện tử của phụ mẫu. Thanh Hoàn ngước lên nhìn khung cảnh trước mặt, nước mắt rơi lã chã. Viện tử của phụ mẫu có tên là viện Trạch Lan, theo tên một loại thuốc. Đây là một nơi cây cối, hoa cỏ mọc sum suê, tươi tốt. Phía trước viện có một cây tùng và một cây bách. Chúng được phụ thân tự tay trồng sau khi mẫu thân sinh đệ đệ. Phụ thân nói, đệ đệ là tùng, cô là bách. Đợi khi bọn họ trưởng thành, thành gia lập nghiệp rồi, hai cây này sẽ luôn đứng trước viện, trông coi ông và mẫu thân. Thanh Hoàn đưa tay ra sờ, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ. "Tiểu thư, chúng ta đi thôi, ở đây…chẳng có gì đáng xem cả." Nguyệt nương bước tới, khẽ khuyên nhủ. Tự tận đáy lòng, thậm chí bà còn có chút oán trách Tiền Phúc, đang yên đang lành tự dưng đưa tiểu thư tới đây làm gì. Thế này có khác gì cầm dao cứa vào trái tim tiểu thư đâu. Đừng nói tiểu thư đã từng sống ở đây hơn chục năm, đến ngay cả một nô tài đã đi tới tận phía Nam như bà, nhìn thấy cảnh tượng thảm thương này cũng cảm thấy như bị dao cứa trong lòng. Thanh Hoàn không hề nghe thấy, cầm góc váy chạy ra khỏi con đường nhỏ phía bên viện. Cô muốn đi xem viện tử của mình. Nguyệt nương đang định đuổi theo liền bị Tiền Phúc ngăn lại: "Phía đó là viện tử của tiểu thư, đừng lo lắng." "Tiền Phúc, ông…" Nguyệt nương rất bực nhưng khi nhìn thấy nước mắt của Tiền Phúc thì cơn giận lập tức tan biến mất. Dưới ánh trăng, một cô gái mặc váy trắng chạy nhanh như bay. Gió thổi khiến mái tóc rối tung, khuôn mặt đã không còn giữ nổi nét lạnh lùng như trước. Bỗng nhiên, cô đột nhiên dừng bước. Dưới ánh trăng, bóng dáng của một người đàn ông đứng chắp tay sau lưng xuất hiện. Nghe thấy tiếng động, người đó liền quay lại. Tại sao lại là hắn ta? Thanh Hoàn đứng sững lại như bị sét đánh, cô lập tức cảm thấy như có cả vạn mũi tên đang đâm xuyên qua mình. Rõ ràng người đàn ông đó cũng rất kinh ngạc, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Tại sao cô ta lại ở đây? Bốn con mắt nhìn nhau, hai người không ai nhúc nhích, cứ như vậy đứng cách nhau mấy trượng. Ánh trăng bao trùm lấy hai người, không gian chìm vào im lặng. Thanh Hoàn khẽ rùng mình, đầu óc trở nên nhanh nhạy. Nhất định cô phải làm rõ chuyện này, nếu không hắn ta sẽ nghi ngờ. Hôm nay hắn ta mặc áo bào màu trắng với họa tiết mây nước vẽ theo kiểu thủy mặc. Đây từng là màu sắc mà cô thích nhất. Thanh Hoàn hơi nheo mắt, trong lòng thầm sinh lòng oán hận. Loại người vô liêm sỉ tới cỡ nào mới chạy tới đây để hoài niệm người do chính bản thân giết chết? Trải qua cơn đau đớn đến tận cùng tim gan, Thanh Hoàn bình tĩnh trở lại. Cô hít thở sâu, nhếch miệng cười. Ánh mắt cô nhìn sang hướng khác, giống như phía trước không hề có người kia vậy. Cô gái trước mặt có đôi lông mày dài, đôi mắt trong suốt. Khuôn mặt như ngọc, môi đỏ như son, mái tóc đen như tơ lụa xõa tung. Cô không hề đeo trang sức nhưng lại trông thanh nhã đến tuyệt thế. Chẳng trách lão Thất của Tưởng gia và Ân Lập Phong lại thích, đúng là một người con gái tinh tế. Trong đôi mắt Tô Tử Ngữ mang theo ý thăm dò: "Đường đường là một tiểu thư khuê các, đêm hôm không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại chạy tới đây. Lục tiểu thư, rất vui khi được gặp mặt." Đôi mắt Thanh Hoàn trở nên sâu thẳm nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, coi như không nghe thấy câu nói có ý châm chọc kia. Viện tử này từng được gọi là Bội Lan Viện, cô chê tên viện khó nghe nên cố ý đổi thành Kỳ Vũ Viện. Không ai biết rằng, kỳ là Kỳ, vũ là Ngữ*, ghép từ tên hai người lại. (*) Ở đây sử dụng cách chơi chữ, hai cặp chữ này đều có phát âm giống nhau. Tâm tư nhỏ nhặt này của cô có thể giấu hết được mọi người nhưng lại không giấu được Tô Tử Ngữ. Lúc ấy hắn ta nhìn lên ba chữ mạnh mẽ kia, dựa vào tường, vuốt tóc cô, nói: "Ta cảm thấy Song Tử Viện nghe càng hay hơn." Cô giẫm thật mạnh lên chân hắn ta, sau đó còn day vài cái cho tới khi hắn ta nhe răng trợn mắt mới chịu buông ra: "Không được chê bai, chỉ được phép thích." Hắn ta gật đầu, nở nụ cười nhã nhặn, dịu dàng, nhìn cô đầy lưu luyến: "Sau khi thành thân, viện tử của chúng ta cũng sẽ tên là Kỳ Vũ Viện." Cô cười vang, tiếng cười trong trẻo, còn rạng ngời hơn cả ánh mắt trời. "Tô Tử Ngữ, không được nuốt lời." "Tiền Tử Kỳ, muội tưởng ta là muội, thường làm điều ngược lại sao?" Cô cười xinh đẹp, cãi lại: "Quân tử đương nhiên phải lời hứa đáng giá nghìn vàng, nữ tử không cần thiết, hứ…" Ánh mắt hắn ta tràn đầy vẻ cưng chiều: "Được, được, được, muội nói thế nào thì là thế đó." Gió đêm thổi tới, nụ cười mỉa mai của Thanh Hoàn càng rõ ràng hơn. Một người đàn ông nham hiểm như con rắn độc mà cô lại dám cầm trên tay coi như bảo bối. Hóa ra trước đây cô lại là con người buồn cười như vậy, buồn cười tới mức khiến người khác muốn khóc. Cô cố kìm nén xúc động để bản thân không ném phấn độc ra, không nói lời nào, quay người đi thẳng. Hắn ta lập tức giơ tay ngăn cô lại. "Lục tiểu thư, ta rất hiếu kỳ làm thế nào cô có thể ra được khỏi phủ? Cũng như cô tới đây để làm gì?" Thanh Hoàn ngẩng đầu, đôi mắt như băng hàn đã đóng cả vạn năm: "Đêm Thanh minh, tất nhiên là ta tới để gặp biểu tỷ của ta. Còn Tô Tam gia thì sao, ngài cũng tới thăm biểu tỉ của ta sao?’ Một câu nhẹ nhàng như vậy lại khiến Tô Tử Ngữ nghẹn lời. Thanh Hoàn không đợi hắn ta suy nghĩ kỹ càng, đã lại nói tiếp: "Tô Tam gia giết chết biểu tỷ của ta bằng một mũi tên, không biết đứng ở đây, trong lòng ngài có cảm tưởng gì?" Tô Tử Ngữ lảo đảo, đôi mắt ánh lên sự đau khổ. "Nghe nói trong đêm Thanh minh, quỷ hồn được thả ra. Tô Tam gia cũng nên cẩn thận, không biết chừng lúc này, hồn ma của biểu tỷ ta đang núp ở một góc nào đó, lạnh lùng nhìn ngài đấy." "Lục tiểu thư?" Tô Tử Ngữ cảm thấy hoảng sợ khi cảm nhận được sự âm trầm trong giọng nói của cô. Hắn ta gọi nhỏ. Thanh Hoàn thấy căm ghét, thốt ra từng câu từng chữ một. "Để xem ngươi thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà, vạn kiếp bất phục như thế nào." Tô Tử Ngữ đột nhiên thay đổi sắc mặt, lùi lại mấy bước, không ngừng nhìn khắp xung quanh. Tử Kỳ, muội có đó không? Muội đang tránh trong bóng tối nhìn ta sao, là ta có lỗi với muội. Mũi tên đó là do ta bắn ra, nhưng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Những năm qua, muội không chịu đi vào giấc mơ của ta, chắc là muội hận ta lắm phải không… Trong bóng đêm, hương hoa thoang thoảng, hình ảnh đầy máu của sáu năm trước hiện ra, tựa như đã cách mấy đời. Một hồi lâu sau, Tô Tử Ngữ nói bằng giọng vô cùng bi thương: "Ta tới… chỉ là để thăm muội ấy." Hắn hoang mang ngẩng đầu. Người con gái trước mặt đã không còn tung tích. Sau lưng Tô Tử Ngữ đột nhiên ướt đẫm mồ hôi, dường như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn ta mà thôi. Hắn ta vội vàng chạy ra ngoài. Dưới ánh trăng, bốn phía âm trầm đến khủng khiếp, tĩnh lặng không có bất kỳ tiếng động gì. Thứ duy nhất hắn ta có thể nghe được chính là tiếng tim đập của chính mình. Tô Tử Ngữ nhảy lên tường, nhìn từ trên cao nhưng vẫn không thấy bất cứ bóng hình ai. Có lẽ đúng là hắn ta đã gặp phải ma thật. Là hồn ma của Tiền Tử Kỳ sao? Trong nháy mắt, khuôn mặt Tô Tử Ngữ trở nên trắng bệch. Thanh Hoàn lúc này đang được Trần Bình cõng chạy giữa những dãy tường cao. Bước chân của Trần Bình cực nhanh. Sau thời gian nửa chén trà, Trần Bình tung người, vững vàng nhảy xuống hậu viện. "Tiểu thư, để tôi đi đón Tiền Phúc, người mau về phòng nghỉ ngơi." Thanh Hoàn kéo hắn lại: "Hết sức cẩn thận." "Tiểu thư yên tâm." Trần Bình rời đi. Thanh Hoàn vội vàng về phòng. Giây phút cô bước vào trong, người bỗng trở nên mềm nhũn, từ từ gục xuống đất. Xuân Nê nghe thấy tiếng động vội vàng đi châm nến bên cạnh giường: "Đừng đốt nến, mau đỡ ta dậy, sau đó rót cho ta chén trà."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]