Chương trước
Chương sau
TÂM SỰ ĐÊM THANH MINH
Tưởng Hoằng Văn khoanh tay, mỉm cười đầy bất đắc dĩ, "Đừng nhìn ta, thật ra ta cũng bị ép buộc, oan uổng quá, oan uổng quá!"
Khóe miệng Thanh Hoàn cong lên, cô nhìn lại phía Triệu Cảnh Diễm.
Hắn khó xử nói: "Bà mối vừa ra khỏi Cố phủ thì trong cung liền nhận được tin tức. Phụ hoàng gọi ta vào cung, chất vấn về hôn sự giữa Tưởng gia và Cố phủ."
Nét mặt Thanh Hoàn bỗng trở nên đăm chiêu, dường như cô đã bỏ sót điều gì đó... Không sai, cô đã bỏ qua việc lão Tề vương đứng sau Cố gia và Thụy vương đứng sau lão Tề vương nữa.
Nếu như hai nhà Tưởng, Cố liên hôn... Thanh Hoàn rùng mình, hít một hơi, nói: "Hoàng thượng ngài ấy... cũng quá xem trọng ta rồi."
Cô vừa nói ra lời này, Triệu Cảnh Diễm liền biết cô đã hiểu rõ điểm kì lạ phía sau chuyện này, hắn thầm tán thưởng, cô rất thông minh.
"Chắc chắn Thanh Hoàn không biết, hôm đó, ta giống như đã đi qua địa ngục một chuyến vậy, cả người đầm đìa mồ hôi."
Gió hồ thổi tung tà áo của người đàn ông, ánh trăng bao phủ lên người hắn, mà điều Thanh Hoàn nhìn thấy chính là sự đau khổ trên khuôn mặt đối phương.
"Từ nhỏ ta đã chịu ơn của Tưởng gia, lão tổ tông xem ta như cháu ruột. Một mối hôn sự nhỏ bé mà lại khiến nhiều người dòm ngó như vậy, cho nên đã khiến Hoàng đế sinh nghi. Suýt chút nữa hôm ấy đã là ngày tận số của ta và Tưởng gia rồi." Triệu Cảnh Diễm nhớ lại chuyện hôm đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, sự đau đớn lại càng thêm sâu sắc.
Thanh Hoàn nói nhỏ, "Thật ra, ngài chỉ cần nói ra thân thế của ta, nói thật về bệnh điên của ta với Hoàng thượng là có thể xóa bỏ sự hoài nghi."
Người ta nói Tỷ Can có quả tim pha lê bảy ngăn (ý chỉ đầu óc thông thấu),nhưng cô gái này không chỉ có bảy ngăn đâu. Triệu Cảnh Diễm đi tới phía trước rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
"Giống như Thanh Hoàn đã nói, ta đã giải thích như vậy, đúng là phụ hoàng không còn nghi ngờ. Nhưng mà có một ắt có hai, có hai ắt có ba, ta có thể làm cho phụ hoàng hết nghi ngờ một lần nhưng không phải lần nào cũng làm được."
Thanh Hoàn rùng mình, buột miệng nói: "Cho nên vương gia không muốn phải cố gắng sinh tồn trong sự chèn ép khắp nơi mà là muốn đánh cược một ván?"
Thông minh!
Triệu Cảnh Diễm không thể không khen ngợi cô gái trước mặt mình. Có điều ván cược này hắn không phải cược cho mình mà là cho huynh trưởng. Triệu Cảnh Diễm vươn tay ra, hướng về phía vầng trăng trên trời như muốn tóm trọn cả trăng, cả núi, cả nước non, trời đất vạn vật.
Ánh trăng chiếu rõ ràng lên từng ngón tay của hắn, cả đất trời đều bị bao phủ bởi khí thế bá vương.
"Cô nói đúng, đúng là ta muốn đánh cược một ván, lấy tính mạng và tài sản của ta ra thế chấp để cược lấy vạn dặm sông núi về tay mình."
Triệu Cảnh Diễm quay phắt đầu lại, "Và thực hiện cả lời hứa lúc đầu gặp mặt giữa cô và ta."
Mắt Cố Thanh Hoàn đột nhiên nóng lên, cô quay người đi.
Tất cả những thứ cô đã làm trong sáu năm nay, đều chỉ vì có được một người có thân phận địa vị cao nói với cô lời này. Những vong linh chết oan của Tiền gia, Thịnh gia, mọi người có nghe thấy không?
Cô làm được rồi.
Người đàn ông đứng trước mặt cô tuyệt đối không phải một người tầm thường, bên dưới vỏ bọc ăn chơi trác táng đó là một cái đầu thông minh nhất, một tư duy tinh tế nhất, một bộ óc giỏi tính toán nhất. Một khi người đàn ông như vậy có dã tâm thì sẽ giống như mãnh hổ xuất đầu lộ diện.
Trong lúc hốt hoảng, Thanh Hoàn cắn mạnh vào môi mình để chắc chắn bản thân không phải đang nằm mơ. Một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai khiến cô rùng mình, vội vàng tránh né.
Tay của Triệu Cảnh Diễm khựng lại trong không trung, trong lòng cũng thấy trống rỗng, cảm giác rất khó miêu tả. Cô quá gầy, thậm chí hắn có thể cảm nhận được xương của cô qua lớp trang phục.
Thanh Hoàn điều chỉnh lại cảm xúc, xoay người nói: "Rốt cuộc vì sao Đình Lâm lại nói với ta những lời này?"
"Cô phải giúp ta."
Triệu Cảnh Diễm nói thẳng với cô, "Thanh Hoàn, chỉ cần cô chịu giúp ta thì thứ cô muốn, sớm muộn ta sẽ cho cô."
Được!
Thanh Hoàn không kiềm được sự kích động, suýt chút nữa hét lên. Hắn biết cô muốn điều gì, hắn hoàn toàn biết rõ.
Chỉ là cô không thể trả lời quá nhanh, cô phải xác định lại mức độ chân thành của hắn.
"Đình Lâm, ngươi chắc chắn bản thân muốn đặt cược sao? Không phải là nhất thời hứng khởi?"
Nha đầu này không tin? Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Ta thề trước danh dự mẫu phi đã mất của mình."
Cố Thành Hoàn nở nụ cười xinh đẹp. Nụ cười này đẹp tựa tinh linh, làm cho người đàn ông đứng bên cạnh ngẩn ngơ.
"Được, ta đồng ý với ngài!"
Gió xuân thổi qua mặt, thổi khô cả lớp mô hôi mỏng rịn trên trán Triệu Cảnh Diễm, hắn đưa tay ra trước mặt Thanh Hoàn. "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta và cô đập tay thề."
Thanh Hoàn không hề do dự đưa tay ra, vừa định đập tay hắn thì bị Triệu Cảnh Diễm nắm lấy.
Tên háo sắc, chẳng lẽ hắn không biết đạo lý vợ của bạn không thể đùa sao? Thanh Hoàn rụt tay lại, "Tiếp theo vương gia định làm thế nào?"
Tay của cô nhỏ nhắn và rất mềm, nhưng lại hơi lạnh. Triệu Cảnh Diễm hoàn hồn nói: "Trước tiên không nói đến tính toán thế nào, hôm nay có một màn kịch hay, cô có muốn nghe thử không."
"Đình Lâm, mời nói."
Triệu Cảnh Diễm chỉ lên hai ngôi mộ trên đất, "Nơi này âm u đáng sợ, chúng ta đi qua bên bờ hồ đi?"
Thanh Hoàn mỉm cười, bước đi trước. Triệu Cảnh Diễm cười, cũng đi theo cô, đồng thời kể hết những chuyện xảy ra hôm nay.
Ánh trăng kéo dài cái bóng của hai người trên mặt đất. Không khí bên hồ mang theo lớp sương mù mỏng manh bao quanh hai người như mộng như ảo. Tưởng Hoằng Văn theo sát phía sau nhìn bóng lưng hai người thì khẽ lắc đầu.
Sau thời gian nửa chung trà, Thanh Hoàn chợt dừng bước, hàng mày nhíu chặt.
Bốn người đàn ông có quyền thế nhất trong Kinh thành vì cô mà đánh nhau, hơn nữa còn ầm ĩ đến trước mặt Hoàng thượng. Xem ra tiết Thanh minh này không chỉ có quỷ hồn náo nhiệt mà ngay cả người cũng vậy.
Nhưng mà, chuyện đập bể tấm biển phủ tuyệt đối không phải là hành vi do nhất thời kích động, chắc chắn là có dụng ý của nó. Thanh Hoàn ngước mắt lên hỏi: "Hành động này của Đình Lâm là có ý gì?"
Triệu Cảnh Diễm định trả lời cô thì nhìn thấy vành tai xinh xắn của cô gái được ánh trăng chiếu lên, như được phủ một lớp lông mao li ti.
Hắn cúi đầu xuống, sáp lại bên tai cô, nói nhỏ mấy câu.
Vành tai Thanh Hoàn nóng lên, tâm trí thì bị mấy câu nói của hắn thu hút nên không nghĩ nhiều.
Triệu Cảnh Diễm hài lòng đứng thẳng người dậy, cười nói: "Thanh Hoàn thấy kế này thế nào?"
Cố Thanh Hoàn nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, trong lòng bất giác sinh ra nỗi sợ hãi, còn may, còn may, người đàn ông này và cô là cùng một phe, nếu như là địch thì chỉ e đây sẽ là kẻ địch khó đối phó nhất trên đời này.
"Kế này rất hay. Ngoài mặt thì có vẻ như quy phục Thụy vương, trong tối thì âm thầm liên kết với Hiền vương. Diệt trừ kẻ địch mạnh trước sau đó mới đánh một trận ngang sức với Hiền vương, ai thắng ai thua còn phải xem bản lĩnh của mỗi người. Nhưng mà…"
"Nhưng mà sao?"
"Nhưng mà làm sao Đình Lâm có thể lấy được lòng tin của Hiền vương? Làm sao để diệt trừ Thụy vương?" Thanh Hoàn hỏi một câu mấu chốt.
Triệu Cảnh Diễm vò đầu khổ não, "Vẫn chưa nghĩ ra, nên ta mới muốn nhờ cô nghĩ giúp." Thanh Hoàn muốn phì cười.
Tên này thật là có tiếng mà không có miếng gì cả. Không có chiêu tiếp theo chờ sẵn mà còn dám làm cho long trời lở đất như vậy, lá gan cũng to thật.
Cô lắc đầu, nói: "Chuyện này để ta nghiền ngẫm kĩ càng hơn đã, không phải một sớm một chiều là được, nhất định phải tiến hành từ từ."
"Cô nói rất đúng, ta đồng ý việc đánh thắng từng bước chứ không tấn công dồn dập."
Thanh Hoàn muốn rơi nước mắt. Người đàn ông này đánh đâu chắc đấy, làm đến nơi đến chốn, chỉ cần có đủ thời gian, nhất định có thể trở thành một đấng minh quân.
Triệu Cảnh Diễm bỏ được tảng đá trong lòng xuống lại khôi phục bản tính, cúi đầu chỉ vào một bên mặt mình nói: "Hôm nay ta bị ăn một cú đấm, thảm cực kỳ, cô mau kê cho ta một ít thuốc tốt vào."
Thanh Hoàn nhìn kĩ mới phát hiện mặt hắn hơi sưng lên. Nghĩ lại thì với cái tính có thù tất báo của tên này, e là hai người kia còn thảm hơn.
Cô lấy ra một chiếc bình màu xanh, nói: "Trên người ta chỉ mang theo thứ này, nếu muốn loại tốt hơn thì bảo A Ly đến lấy. Trời không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi."
Triệu Cảnh Diễm nhìn cô một cái, nói: "Dăm ba ngày nữa bà mối của Tưởng gia sẽ lại đến phủ, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì Cố phủ chắc chắn sẽ đồng ý. Cô có ý kiến gì không?"
Thanh Hoàn không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, suy nghĩ một hồi mới đáp: "Nhận được sự yêu thương của lão tổ tông, ta không có ý kiến gì cả." Có ý kiến cũng không thể nói với ngươi, trong lòng cô âm thầm bổ sung thêm một câu.
Con ngươi Triệu Cảnh Diễm chợt u ám, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo ý cười, "Ta vẫn còn một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ."
"Vương gia nói đi."
"Đợi qua thời hạn cấm túc, ta muốn nhờ cô chẩn bệnh cho một người giúp ta."
Thanh Hoàn hơi ngạc nhiên: "Được."
Việc đã bàn xong, hai người theo đường cũ trở lại, Tưởng Hoằng Văn chỉ ánh trăng sáng trên trời, ý bảo Triệu Cảnh Diễm đi thôi.
Thanh Hoàn nhìn khuôn mặt hắn, ánh mắt hơi không được tự nhiên quay đi. Lão tổ tông loạn điểm uyên ương, quyết muốn cô gả tới Tưởng phủ, lần này làm ầm ĩ tới tận chỗ Hoàng đế, chính mình còn cư xử thiếu chừng mực thì không hay cho lắm.
"Đình Lâm, ta có vài câu muốn nói với Thất gia."
Tưởng Hoằng Văn chỉ vào mình, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, ánh mắt liếc về phía Triệu Cảnh Diễm.
Triệu Cảnh Diễn nhếch khóe môi, lấy cây quạt trong áo ra phe phẩy mấy cái, ánh mắt quét qua khuôn mặt hai người, sau rồi tự tìm một lý do cho mình: "Hai người nói chuyện đi, ta cũng đi hành lễ với người đã khuất của hai nhà Tiền, Thịnh." Thanh Hoàn đợi hắn đi xa, trong lòng ngẫm nghĩ một hồi mới mở miệng nói: "Được lão tổ tông thương yêu, nếu như ta chối từ thì sẽ phụ tấm lòng của người. Tổ phụ đã quyết định đồng ý mối hôn sự này."
Tưởng Hoằng Văn cười khổ, nói một câu hai nghĩa: "Dường như chúng ta đều không có quyền lựa chọn."
Vừa nghe câu này, mắt Thanh Hoàn chợt sáng lên. Xem ra hắn ta cũng không nguyện ý, vậy thì việc này càng dễ hơn rồi.
"Thất gia, bây giờ không có quyền lựa chọn, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Ta cũng chỉ mới mười bốn, nếu muốn thành hôn thì chắc chắc cũng phải đợi thêm hai năm nữa. Hai năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, nhưng việc có thể làm thì rất nhiều."
Tưởng Hoằng Văn hơi kinh ngạc, cười khan: "Lục tiểu thư nói chí phải."
Thanh Hoàn trầm mặc chốc lát, nói với vẻ rất thản nhiên: "Ta sẽ phối hợp với Thất gia để diễn màn kịch này cho thật tốt."
Tưởng Hoằng Văn càng giật mình hơn. Lòng nhủ thầm, không diễn tốt cũng phải diễn, người nào đó còn ở một bên đang nhìn chòng chọc vào hắn ta đây này. Dù hắn ta có ý kiến đi nữa cũng không có cái gan đó, đây cũng chỉ là kế tạm thời thôi.
"Lục tiểu thư yên tâm, tuy ta là một tên ngốc nghếch nhưng diễn kịch thì lại rất giỏi đấy."
Giữa những người thông minh với nhau thì chỉ cần nói một nửa là đã biết được điều ẩn giấu bên trong. Hai người nhìn nhau cười sảng khoái.
Tưởng Hoằng Văn cười xấu xa, con ngươi hắn ta đảo quanh, lập tức nói với vẻ mặt vừa thành thật lại vừa thân thiết: "Đập tay thề nào, để cô và ta đều yên tâm."
Thanh Hoàn mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Hai tay đập vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy vang vọng vào màn đêm yên tĩnh bên ngoài.
Một ánh mắt thiêu đốt như tên bắn qua, lại mang theo sự lạnh lẽo, Thanh Hoàn hoàn toàn không hay biết nên vẫn trò chuyện nhỏ nhẹ.
Tưởng Hoằng Văn nhướng cao mày. Sát khí nồng nặc thật, chắc trong lòng người nào đó chua loét rồi đây. Tốt, rất tốt, lần này có thể báo thù nỗi đau một cước ngày đó rồi, đáng giá, đáng giá lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.