TA ĐỒNG Ý THỬ MỘT LẦN
Vườn phía Đông.
Phan Lượng Gia đích dâng trà nóng đến tay Đại nãi nãi, nói nhỏ: "Đại nãi nãi, việc hôm nay có gì đó hơi kì quặc?"
Chu thị nặng nhọc ho khan mấy tiếng, nhíu mày nói: "Ta cũng thấy không đúng lắm."
Trước giờ, để giữ gìn cái thân phận cao quý, đôi mẹ con kia luôn tuân theo quy củ trong từng lời ăn tiếng nói, đặc biệt là đứa con gái kia, chưa bao giờ làm rơi vỡ chung trà trước mặt mọi người. Còn nữa, khuôn mặt trắng bệt như quỷ đó, vừa nhìn đã biết có gì không đúng.
Phan Lượng Gia Đích nhỏ giọng cười nói: "Có lẽ trong chuyện này có điều gì đó chúng ta không biết chăng?"
"Chắc chắn là vậy, chẳng qua chúng ta đều không biết mà thôi."
Chu thị ưỡn lưng thẳng tắp, nói nhỏ: "Một lát nữa ngươi phái người sang phía Tây dò hỏi xem thế nào."
"Phía Tây có người của chúng ta, Đại nãi nãi yên tâm."
"Ừm."
Chu thị thở hắt ra, bỗng nhiên, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, thản nhiên liếc nhìn tâm phúc.
"Ả ta có động tĩnh gì không?"
Phan Lượng Gia bị Chu thị nhìn đến lạnh người, vội vàng khom người nói: "Bẩm Đại nãi nãi, mấy đêm nay trong phòng đều chong đèn đến bình minh, nghe người khác nói, ả ta cả ngày đều than thở, gầy rộc cả đi, chỉ sợ đang nghĩ cách đối phó."
Chu thị cười mỉa, "Chẳng mấy khi ả ta gặp khó khăn. Đi, lấy đôi trâm phượng hoàng bằng vàng khảm bạch ngọc của ta mang sang cho ả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848063/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.