ĐANG NÓI ĐẾN AI
Ba người trên lầu hai cùng rùng mình, da đầu đều tê rần.
Cái ôm vẫn mang theo hương thơm ấm áp giống như trong kí ức khiến Cố Thanh Hoàn quyến luyến, thế nhưng tiếng khóc này thật sự quá chói tai.
Cố Thanh Hoàn ló đầu ra nháy mắt với Sử Lỗi, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Sử Lỗi bước tới, ôm thê tử vào lòng, an ủi: "Được rồi, sau này mọi người có thể thường xuyên gặp nhau, là chuyện vui mà."
Lục Chỉ Vũ vừa lau nước mắt vừa nói: "Thiếp thương xót muội ấy tuổi còn nhỏ đã phải sống trong hang sói, thật là quá gian khổ. Đám đàn ông các chàng đúng là lòng dạ sắt đá."
Sử Lỗi kiên trì dỗ dành: "Được rồi, được rồi, bây giờ chúng ta đã vào Kinh, đã có thể giúp đỡ muội ấy nhiều hơn. Đúng rồi, nàng còn không mau bế Thanh Nhi ra nhờ Thanh Hoàn bắt mạch xem sao."
"Ôi chao, thiếp quên mất, người đâu, mời hết các thiếu gia, tiểu thư ra đây thỉnh an tiểu di." Lục Chỉ Vũ gạt nước mắt, dặn dò nha hoàn sau lưng.
Cố Thanh Hoàn lén giơ ngón tay cái với Sử Lỗi, vẻ mặt lại nghiêm túc hỏi: "Thanh Nhi làm sao vậy?"
"Đi thuyền bị gió sông thổi phát sốt, hôm qua khó chịu cả đêm, vị thần y này liệu có cách chữa trị chăng?" Sử Tùng Âm cố ý đùa giỡn.
Cố Thanh Hoàn bỗng tỏ ra căng thẳng: "Dám nghi ngờ y thuật của ta, Sử Tùng Âm, có phải cô muốn uống thuốc đắng không?"
Sử Tùng Âm sợ đến biến sắc mặt, giậm chân giận dỗi: "Đại tẩu, tẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848062/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.