MUỘI MUỘI SỐ KHỔ
Hoa Dương thở dài, nói: "Ta mới vừa nói xong, Đại thái thái đã hiểu ý, chủ động hỏi lão Thất thì thế nào."
"Đây là vì lẽ gì?" Ngô Nhạn Linh khó hiểu.
"Người phủ kia đều là kẻ thông minh. Con vừa xinh đẹp, lại có gia thế, Thất gia của nhà bọn họ... Than ôi, nếu không phải là vì con thích, sao mẫu thân lại để con...
Ngô Nhạn Linh nghe lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hoa Dương sợ hai mẹ con lại cãi vã, vội nói: "Mà thôi, mà thôi, chỉ cần con vui vẻ là được. Con cứ yên tâm đi, vài ngày nữa bên đó sẽ mời bà mối đến. Ta và Đại nãi nãi đã bàn với nhau, quyết định để con ở nhà thêm hai năm nữa."
Ngô Nhạn Linh vui sướng không thôi.
Còn hai năm nữa, ta sẽ được gả cho chàng, không biết chàng biết được, liệu có vui mừng giống ta không.
Trong đầu Ngô Nhạn Linh bỗng hiện ra cảnh tượng ban nãy trong vườn, sự lạnh lẽo lan trong mắt, cô ta nói với giọng âm u: "Hai năm, cũng không biết trong thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì?"
Hoa Dương nghe thấy có gì không đúng, vội hỏi dồn: "Lời này của con có ý gì?"
Ngô Nhạn Linh xanh mặt, thêm mắm dặm muối kể chuyện trong vườn ra.
"Cái thứ ti tiện, dám dụ dỗ đàn ông, xem ta trừng trị nó ra sao!" Hoa Dương nghe xong liền nổi giận lôi đình, đập tay xuống bàn.
"Mẫu thân!"
Ngô Nhạn Linh vội vã gọi Hoa Dương lại, "Chuyện còn chưa chắc chắn, chúng ta phải nhẫn nhịn đã. Đợi khi làm xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848061/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.