HÀNH ĐỘNG CẦN CÓ TRÌNH TỰ Hôm đó, sau khi cô lòng vòng trong phủ hết hai ngày, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trốn bí mật lại an toàn. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, phía sau cửa chính của Tiền phủ có một cây ngô đồng, cành lá sum suê, trốn vào trong ấy, ai cũng không tìm ra. Cô đắc ý nghĩ, dù Tô Tử Ngữ có thông minh hơn nữa cũng không thể ngờ tới rằng, bản thân đang ở ngay cổng chính. Cô trốn trên tàng cây đợi mãi, trong bụng có vài phần lo lắng, lại có vài phần đắc ý, không lâu sau thì gật gà gật gù ngủ quên mất. Ngủ một giấc, đất trời đổi thay. Đợi đến khi cô tỉnh lại, ngọn lửa đã nuốt chửng Tiền phủ. Cô kinh hãi ngã từ trên cây xuống, vừa lăn vừa bò định xông vào trong ngọn lửa, nhưng rồi lại bị hơi nóng hừng hực đẩy lùi ra. Cô quỳ rạp xuống đất, gào đến xé lòng, nhưng chẳng ai đáp lại. Tiền phủ lớn như vậy, nhưng trừ tiếng lửa cháy phừng phừng ra, chẳng có một tiếng động nào khác. Trái tim cô như bị khoét mất một khối, máu me đầm đìa. Cô muốn nhảy thẳng vào ngọn lửa, đồng sinh cộng tử cùng phụ mẫu, huynh đệ, nhưng lại bận lòng đến người thanh niên như ngọc kia. Ai mà ngờ... Một tiếng thở dài yếu ớt vang lên trong căn phòng yên lặng đã lâu, tựa như thương cảm, lại tựa như thê lương. Tiếng thở dài này khiến tất cả mọi người bừng tỉnh cả lại. Cố Thanh Hoàn vẫn ngồi ngay ngắn, áo đối khâm tơ tằm thêu hoa hải đường đỏ, diễm lệ mà không mất đi vẻ thanh nhã, tựa như hòa cùng một thể với cành hoa đào cắm trong bình sau lưng. Cô cúi đầu, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi xuống bên tai, làm nổi bật làn da mặt trắng hơn cả tuyết, càng tăng thêm vẻ đẹp đẽ. Đẹp đến rực rỡ, lại rất đặc biệt. Triệu Cảnh Diễm nhìn kỹ mới phát hiện ra, ánh mắt của cô trống rỗng, tựa như linh hồn đã bay đi nơi nào, chỉ còn thân xác lưu lại nơi đây. Linh hồn không ở đây sao? Loại cảm giác trước giờ chưa từng có này khiến Triệu Cảnh Diễm rất khó chịu. Đang muốn mở miệng, chợt hắn lại thấy trong mắt cô bị một lớp lóng lánh che phủ. Ngực Triệu Cảnh Diễm như bị đập một phát thật mạnh, hắn trầm giọng gọi: "Thanh Hoàn... Thanh Hoàn..." Cố Thanh Hoàn mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Triệu Cảnh Diễm, theo bản năng hỏi: "Vương gia có chuyện gì sao?" Triệu Cảnh Diễm thấy cô đã hoàn hồn, cũng không so đo một tiếng vương gia này, lập tức nhẹ nhàng an ủi: "Cô không cần quá mức bi thương, thật ra ta gạt cô cũng vì muốn tốt cho cô, dù sao..." Cố Thanh Hoàn bỗng mở to hai mắt, run rẩy hỏi: "Nói như vậy... bọn họ... bọn họ..." Triệu Cảnh Diễm hít một hơn thật sâu. Không sai, một trăm lẻ tám mạng người Tiền gia, kể cả gia cầm súc vật đều một đao mất mạng. Sở dĩ hắn chỉ nói đến Thịnh Cửu là vì Thịnh Cửu võ công siêu quần, ngay cả Thịnh Cửu còn không chạy thoát, kết cục những người còn lại cũng không khó đoán. Nước mắt đảo quanh hốc mắt, mãi không chảy xuống. Cố Thanh Hoàn siết chặt khăn trong tay, đột ngột đứng lên nói: "Thứ lỗi, thứ cho ta không tiếp chuyện được tiếp." Cô bước ra ngoài, bóng lưng gầy yếu, cô tịch, khiến người ta có cảm giác chua xót không nói nên lời. Gió khẽ thổi qua, Cố Thanh Hoàn ép nước mắt vào trong. Thì ra, phụ mẫu huynh đệ của cô đều không phải chết trong biển lửa, mà trước đó đã bị người khác một đao đoạt mạng, còn mình trốn trên cây lại tránh được một kiếp. Tiền gia chữa bệnh cứu người, chưa bao giờ kết thù kết oán với ai, rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy, một đao đoạt mạng chưa đủ, còn phải khiến cho người nhà họ Tiền vùi thây nơi biển lửa. Cố Thanh Hoàn cắn chặt môi, sự thù hận tràn ra khỏi ngực, lửa giận trong mắt như muốn đốt cháy khu vườn ngày Xuân này. Chân mày Triệu Cảnh Diễm càng nhíu chặt hơn. Cô gái trước mắt, bóng lưng gầy yếuò, ánh mặt trời sau cơn mưa chiếu rọi lên người, nhưng hơi lạnh vẫn quẩn quanh, như thể ánh mặt trời dù ấm áp đến mấy vẫn không thể chiếu rọi đến cõi lòng cô, không sưởi ấm được cho cô một chút nào. Triệu Cảnh Diễm chưa từng thấy một Cố Thanh Hoàn như vậy, nên trong lòng càng đau đớn hơn. Hắn gập cây quạt lại, định bước đến an ủi mấy câu thì cô đã quay người trở về, không nhìn ra được chút khác lạ gì trên khuôn mặt bình tĩnh kia. Trái tim Triệu Cảnh Diễm chợt co lại, có phần nghẹt thở. Sự bi thương của cô chỉ tồn tại trong chớp mắt ngắn ngủi, sau đó đã lấy lại vẻ bình tĩnh, tựa như một người phụ nữ từng trải, che giấu tất cả nỗi lòng dưới đôi mắt đẹp kia. Thế nhưng cô... chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi chưa cập kê mà thôi. "Đình Lâm, một đao đoạt mạng chắc chắn phải do cao thủ gây ra, vậy thì một trăm lẻ tám mạng cần phảu có mười mấy cao thủ cùng nhau ra tay. Ta muốn hỏi, thời điểm đó, ai có được thực lực như thế?" Hỏi rất hay! Trong sự đau đớn, bi thương như vậy mà còn có thể lập tức nhìn ra vấn đề, quả là một người vô cùng thông thấu. Triệu Cảnh Diễm nhìn cô thật kĩ rồi đáp: "Thế gian này, người có thể có thực lực để nuôi nhiều cao thủ, ám vệ như vậy, không ai ngoài vài vị trong Kinh. Nhưng tất cả phải dựa vào chứng cứ. Thanh Hoàn, không thể nói mà không có bằng chứng." Cố Thanh Hoàn bình tĩnh lại nói: "Đã do người làm, nhất định sẽ để lại vết tích... dù lớn dù nhỏ, dù nhiều dù ít, chỉ là có những manh mối mà người ta không chú ý đến mà thôi. Đình Lâm?" Triệu Cảnh Diễm sửng sốt, vội đáp: "Cô nói đi." "Ngươi đã để ta gọi ngươi một tiếng Đình Lâm, chắc hẳn đã coi ta là người trong nhà, hy vọng ngươi sẽ để vụ án hai phủ Tiền, Thịnh trong lòng. Chỉ cần điều tra được hung thủ là ai, Vạn Hoa Lâu, Khánh Phong Đường đều sẽ thuộc về ngươi." Cố Thanh Hoàn nói rất bình tĩnh. Triệu Cảnh Diễm căng lên, hơi xúc động nói: "Không cần như vậy, cứ theo những gì chúng ta đã bàn bạc trước đây. Sở dĩ mấy ngày nay ta không ra tay là vì không muốn rứt dây động rừng. Không thể hành động thiếu suy nghĩ, đã ra tay thì phải chuẩn bị kỹ càng." Cố Thanh Hoàn gật đầu tán đồng. Cô hiểu rất rõ sự khó khăn trong này, nếu không cô cũng đã không phải khổ sở mưu toan suốt sáu năm. Mà bây giờ, cô mới vào Kinh được ba tháng. Triệu Cảnh Diễm nhẹ nhàng nói: "Người xưa thường nói, dục tốc thì bất đạt. Cô là người hành y, hiểu rõ nhất chuyện tiến hành theo trình tự. Lúc trước ta không nói rõ việc Tiền phủ ra cũng vì sợ cô nghe xong sẽ không chịu được. Ta sẽ phái người điều tra kĩ lưỡng về người làm sổ sách. Chỉ cần kẻ đó còn sống trên đời, nhất định ta sẽ tìm ra được." Cố Thanh Hoàn vì nghe đến thảm án Tiền gia mà tâm tư rối loạn, bây giờ được Triệu Cảnh Diễm nói như vậy, thì lập tức tỉnh táo lại. "Vậy vất vả cho Đình Lâm ngươi rồi." "Cô kiếm tiền cho ta, lại còn tiến cử người tài, chút cực khổ này đã là gì." Trong nháy mắt Triệu Cảnh Diễm đã quay trở lại với cái giọng điệu của một vương gia ăn chơi trác táng. Mưa chẳng biết đã tạnh từ lúc nào, ánh mặt trời chiếu rọi xuống. Trên cầu cửu khúc, Hoan Nhi, đứa con gái duy nhất của Lục Chỉ Vũ quấn quít lấy Sử Tùng Âm, bà vú bế Thanh Ca Nhi, Lục Chỉ Vũ nắm bàn tay nhỏ bé của nó, ném thức ăn cho cá xuống hồ. Trong hồ nuôi mấy trăm con cá chép đỏ. Có lẽ đã rất lâu không có ai cho ăn, cho nên chúng đều chen nhau đến giành giật thức ăn. Đứa bé vui vẻ liên tục ném thức ăn xuống, "Tiểu cô, tiểu cô xem kìa, chúng đều đến tranh nhau." "Đúng là quỷ đói đầu thai!" Tuy miệng Sử Tùng Âm oán giận, nhưng tay cũng không dừng lại. "Con cá... cá..." Thanh Nhi khoa chân múa tay vui mừng, hưng phấn muốn vùng ra khỏi ngực bà vú. Lục Chỉ Vũ không hài lòng, nói: "Thanh Nhi, con ngồi yên cho mẹ, cẩn thận kẻo ngã xuống hồ." Thanh Nhi dường như không nghe thấy, vẫn mở miệng gọi: "Con cá... con cá!" Cố Thanh Hoàn nhìn hình ảnh trước mắt, khẽ mỉm cười. Trong kí ức, hậu hoa viên của Tiền phủ cũng có một hồ nước nhỏ như vậy, trong hồ nuôi vô số cá chép đỏ. Khi còn bé, cô và đệ đệ Tử Dị không có việc gì làm, bèn ra lệnh cho hạ nhân mang thức ăn cho cá đến ném xuống. Lớn dần lên, hai tỷ đệ cũng làm bộ thả cần câu, nhưng thực tế cũng không phải để câu cá, mà chỉ muốn giết thời gian thôi. Cố Thanh Hoàn dựa vào lan can nhìn xuống, không khỏi cảm thán: "Tỷ phu, huynh thật hạnh phúc, có bọn họ ở bên mình." Sử Lỗi không nói gì. Hơn nửa năm không gặp, dáng người cô đã nảy nở hơn, dung mạo tuyệt mỹ mang theo sự trầm tĩnh mà những cô gái cùng tuổi không có được. Khuôn mặt thông minh, lanh lẹ, tựa như một viên minh châu tỏa ra ánh sáng chói lòa. "Thanh Hoàn, muội gọi nàng ấy là Nhị tỷ, gọi ta là tỷ phu, chúng ta là người một nhà." Lời này của Sử Lỗi nghe như bình thường, thật ra chứa đầy hàm ý. Trong lòng Cố Thanh Hoàn nóng lên. Không sai, chỉ có ở bên bọn họ thì cô mới cảm nhận được Tiền Tử Kỳ sâu trong linh hồn đã quay trở lại. "Tỷ phu, nếu đã là người một nhà, có mấy lời muội phải nói thẳng." "Muội nói đi!" Sử Lỗi hiểu rất rõ người muội muội này, cô không dễ dàng mở miệng, một khi đã mở miệng thì chính là chuyện lớn, phải tập trung lắng nghe. "Tỷ phu, muội nắm một phần của tiền trang." Sử Lỗi đã biết chuyện Cố Thanh Hoàn có phần trong tiền trang từ trước, chỉ cười nói: "Đợi một thời gian nữa, muội chính là cô gái giàu có nhất thiên hạ này rồi." Cố Thanh Hoàn cười rất bình thản, "Tỷ phu, muội muốn dùng số tiền này để tích trữ thóc gạo và dược liệu ở Giang Nam, kết giao thế gia quý tộc, tỷ phu hãy giúp muội." Sử Lỗi cũng không phải thương nhân bình thường, hắn nhìn Cố Thanh Hoàn thật kỹ: "Thanh Hoàn, muội muốn làm gì, tỷ phu chưa bao giờ can ngăn. Nếu chúng ta đã là người một nhà, có một số việc vẫn cần trao đổi với người trong nhà, đừng khiến cho tỷ tỷ của muội lo lắng." Cố Thanh Hoàn nở nụ cười, "Tỷ phu, Nhị tỷ chưa bao giờ tham dự vào chuyện của muội, người lo lắng cho muội là tỷ phu mới đúng." "Biết là tốt rồi." Cố Thanh Hoàn xoay người, nhìn Sử Lỗi hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Muội muốn nâng đỡ Thọ vương thượng vị." Chân Sử Lỗi nhũn ra. Rõ ràng là ngày Xuân nhưng hắn lại cảm thấy như gió lạnh thổi ào ào. "Thanh Hoàn, lá gan muội to thật, nghe nói tiền trang cũng là chủ ý của muội, muội đang mưu đồ chuyện này?" Cố Thanh Hoàn mỉm cười, gật đầu xác nhận, "Quả là hơi to thật." Sử Lỗi giật mình, nhíu chặt mày: "Thanh Hoàn, có phải muội vì hai nhà Tiền, Thịnh không?" "Không sai. Muội không chỉ muốn điều tra rõ vụ án oan của hai nhà Tiền, Thịnh năm ấy mà còn muốn thế gian này trả lại công bằng cho hai nhà." Ánh mắt Cố Thanh Hoàn lạnh lẽo. Sử Lỗi cảm thấy máu nóng dâng trào, cũng không biết nên nói như thế nào. "Thái tử bị phế không tránh khỏi liên quan với hai vương gia kia. Chỉ có Thọ vương thượng vị mới có thể trả lại công bằng này cho muội." Cố Thanh Hoàn hờ hững rũ mắt xuống. Thế nên cô mới nghĩ mọi cách để vào Kinh thành; thế nên khi ở phủ lão Tề vương, cô mới dùng huyết hải thâm thù của Tiền gia để dò xét hắn; thế nên sau khi hắn đồng ý yêu cầu, cô mới tung ra đòn sát thủ tiền trang này. Nhìn qua thì tưởng cô không làm gì nhưng thật ra cô đang áp sát từng bước một về hướng kế hoạch trong lòng. Sử Lỗi kìm nén sự chấn động trong lòng, hỏi lại: "Sao muội biết Thọ vương có ý định với vương vị?" Một Hoàng tử không tiền không thế, đương nhiên không có nhiều dã tâm như vậy, và cũng chỉ có thể cam tâm đứng dưới người khác. Nhưng có tiền trang thì không giống nữa, mỗi ngày tiền bạc chảy vào túi hắn đâu chỉ có ngàn lượng, vạn lượng. Huống hồ vì việc liên quan đến tiền trang, sau lưng hắn còn có các thế gia xoay quanh. Có tiền, có người, sẽ sinh ra dã tâm. Dã tâm này là thứ mà mọi đàn ông đều có. Thế nên hắn mới động lòng, mới đến hỏi bệnh tình của Cao Tiểu Phong. Sau lưng Cao Tiểu Phong là Cao Thượng thư, Cao Thượng thư là quyền thần của Hoàng đế, kết giao với quyền thần là nền tảng để thượng vị. Việc cô phải làm là đứng sau lưng hắn, trợ giúp hắn, đến đúng thời cơ lại tạo ra một số vấn đề nan giải, buộc hắn phải tiến về phía trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]