HÀNH ĐỘNG CẦN CÓ TRÌNH TỰ
Hôm đó, sau khi cô lòng vòng trong phủ hết hai ngày, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trốn bí mật lại an toàn.
Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, phía sau cửa chính của Tiền phủ có một cây ngô đồng, cành lá sum suê, trốn vào trong ấy, ai cũng không tìm ra. Cô đắc ý nghĩ, dù Tô Tử Ngữ có thông minh hơn nữa cũng không thể ngờ tới rằng, bản thân đang ở ngay cổng chính.
Cô trốn trên tàng cây đợi mãi, trong bụng có vài phần lo lắng, lại có vài phần đắc ý, không lâu sau thì gật gà gật gù ngủ quên mất.
Ngủ một giấc, đất trời đổi thay.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, ngọn lửa đã nuốt chửng Tiền phủ. Cô kinh hãi ngã từ trên cây xuống, vừa lăn vừa bò định xông vào trong ngọn lửa, nhưng rồi lại bị hơi nóng hừng hực đẩy lùi ra.
Cô quỳ rạp xuống đất, gào đến xé lòng, nhưng chẳng ai đáp lại. Tiền phủ lớn như vậy, nhưng trừ tiếng lửa cháy phừng phừng ra, chẳng có một tiếng động nào khác.
Trái tim cô như bị khoét mất một khối, máu me đầm đìa. Cô muốn nhảy thẳng vào ngọn lửa, đồng sinh cộng tử cùng phụ mẫu, huynh đệ, nhưng lại bận lòng đến người thanh niên như ngọc kia.
Ai mà ngờ...
Một tiếng thở dài yếu ớt vang lên trong căn phòng yên lặng đã lâu, tựa như thương cảm, lại tựa như thê lương.
Tiếng thở dài này khiến tất cả mọi người bừng tỉnh cả lại.
Cố Thanh Hoàn vẫn ngồi ngay ngắn, áo đối khâm tơ tằm thêu hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848064/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.