SAU NÀY CÁI ĐẦU NGƯƠI Nhưng Triệu Cảnh Diễm cũng không đào sâu về việc này. Có lẽ Cố lục muốn mở Khánh Phong Đường nên sử dụng một chiêu Khương Thái Công câu cá, câu được Sử gia. Cố Thanh Hoàn nói xong thì không tiếp tục nữa, chỉ bưng chung trà lên uống. Có một số việc chỉ cần mở đầu là đủ rồi, cô chỉ tiến cử mà thôi, dùng hay không dùng, dùng như thế nào lại là chuyện của người khác. Triệu Cảnh Diễm vẫn rầu rĩ nói: "Người mà Lục tiểu thư xem trọng nhất định là rất tài giỏi, chỉ là Sử gia ở Hàng Châu xa xôi, cách Kinh thành cả vạn dặm, đi lại không thuận tiện chút nào." Thanh Hoàn ngẫm nghĩ rồi nói: "Mấy ngày trước, ta vừa nhận được tin của Sử Đại ca. Định Quốc công tổ chức đại thọ thứ năm mươi nên huynh ấy đang đưa vợ con đến Kinh thành rồi." Ý tại ngôn ngoại, nếu ngươi muốn dùng người đó thì xem ngươi có được bản lĩnh để Sử gia ở lại Kinh thành hay không. Triệu Cảnh Diễm hiểu rõ: "Đa ta Lục tiểu thư, đợi đến khi ta gặp được người này sẽ định đoạt. Đến lúc đó, mong Lục tiểu thư đứng ở giữa xe chỉ luồn kim cho." Tưởng Hoằng Văn ngồi bên cạnh trông có vẻ nhàn nhã nhưng thật ra cũng đang dỏng tai lên nghe cuộc trò chuyện. Khóe miệng hắn ta nhếch lên mấy cái, nhìn người nào đó với ánh mắt sâu xa. Khóe mắt người nào đó lướt qua nhưng lại giả vờ như không biết gì. Thanh Hoàn đặt chung trà xuống, đứng lên nói: "Đến lúc đó còn phải mong Tưởng phủ phái người đến đón ta." "Lục tiểu thư, khoan đi đã." Triệu Cảnh Diễm thấy cô muốn rời đi thì vội vã gọi lại: "Chuyện lần trước ở Vạn Hoa Lâu khiến Lục tiểu thư bị kinh sợ rồi, nhưng mà Lục tiểu thư yên tâm, sau này sẽ không có ai dám làm càn ở Vạn Hoa Lâu nữa đâu." Trước mặt Hiền vương, ngươi cũng dám bẻ gãy cánh tay của Tổng Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã. Cả Kinh thành này, còn ai không có mắt mà dám động thổ trên đầu thái tuế nữa. Thanh Hoàn lại ngồi xuống, cười nói: "Vương gia bẻ gãy cánh tay của người ta mà vẫn bình an vô sự, có thể thấy người rất được lòng Hoàng đế, cho nên ta rất yên tâm." Đúng là một con cáo con, rõ ràng là muốn biết nội tình, thế mà còn nói chuyện dễ nghe đến như vậy. Triệu Cảnh Diễm nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô thì rất thích thú, thế là hắn hào phóng nói thẳng: "Cũng không có gì, vừa hay Nhị ca thân mến của ta thêm một chút thuốc vào trong rượu, sợ Hoàng thượng biết được nên chỉ có thể cắn răng che giấu. Ta cũng chỉ là vui lòng mà thuận nước đẩy thuyền thôi." Bỏ thuốc vào rượu? Thanh Hoàn âm thầm phỏng đoán, phút chốc lại thử thăm dò tiếp: "Một cánh tay bị bẻ gãy, tên Cừu Đạo Tân đó lại cam chịu như vậy sao? Ta nghe nói hắn là con rể của Tô gia thì phải." Ý không ở trong lời, Hiền vương làm sao để ăn nói với Tô gia. Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cái quạt, cười như không cười nói: "Nào cần phải ăn nói hay gì, sau mông chức Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã này của Cừu Đạo Tân còn cả một đống phân, hắn còn đang sợ không ai lau giúp hắn, làm sao có thể không nhân cơ hội này mà vẫy đuôi với Hiền vương." Thanh Hoàn chau mày. Nụ cười trên mặt Triệu Cảnh Diễm chợt đơ lại, trong lòng biết lời nói thô tục của mình đã làm cô giật mình nên vội vàng giải thích: "Tên Cừu Đạo Tân này không phải là kẻ tốt đẹp gì, hắn ta cực thích đánh bạc, ỷ vào chút quyền lực mà vơ vét của cải của cả hai phe hắc bạch, nhưng thắng thì ít mà thua thì nhiều. Bây giờ còn một số nợ nần vẫn chưa trả được." Thanh Hoàn gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Người ta nói có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, Hiền vương tốn một chút tiền giải quyết đống nợ nần của Cừu Đạo Tân, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi nhưng hai bên đều cùng có lợi cả. Lời cũng đã nói xong, Thanh Hoàn lại đứng lên cáo từ. Lần này Triệu Cảnh Diễm không cản cô lại nữa, "Ta tiễn cô." "Cái này... không dám làm phiền vương gia." Thanh Hoàn khéo léo từ chối. Trái một câu vương gia, phải một câu vương gia, không có tý nhiệt tình gì. Sau này nhất định phải nghĩ cách để sửa đổi cái cách xưng hô này mới được, Triệu Cảnh Diễm quyết tâm. "Đi, chúng đi, vừa hay ta cũng có vài lời muốn nói với cô." Triệu Cảnh Diễm ra vẻ ngay thẳng chính trực, lời nói không mang một chút giả dối nào. Nếu còn cự tuyệt nữa sẽ cho thấy mình không biết thức thời rồi, cô cúi đầu nói: "Vậy làm phiền vương gia." Lúc cô cúi đầu, để lộ ra cái gáy xinh đẹp vô cùng, làn da trắng nõn nà, nhìn không thấy lỗ chân lông. Triệu Cảnh Diễm nhìn thấy rất rõ, trái tim đập thình thịch. Cô gái này, cô có biết là không thể cúi đầu trước mặt đàn ông không, để người ta thấy hết cả cái gáy, thật là sơ ý. Ách, hình như mình đứng gần quá thì phải. Thanh Hoàn bước đi vài bước, nhưng cảm giác người kia vẫn chưa đi theo thì quay đầu lại. Người đàn ông đằng sau đứng đó, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, sống mũi cao vút, đôi mắt sâu thăm thẳm, trên người vận bộ cẩm bào, cả người toát ra một thứ khí chất cao quý. Thanh Hoàn nhìn chăm chú trong chốc lát, trong lòng thì thầm than, dù sao cũng là long tử long tôn, cái thân xác này quả thật không tệ. Triệu Cảnh Diễm thấy Thanh Hoàn đang nhìn về phía mình thì cười híp mắt đi tới. Vốn dĩ hắn đã có đôi mắt đào hoa, vô cùng hấp dẫn người khác, lúc này còn cười híp mắt thì lại càng quyến rũ. Thanh Hoàn quay người, cảm thấy khuôn mặt như vậy rất đáng ăn đòn, không nhìn nữa cho xong. Hai người im lặng đi được vài bước thì Triệu Cảnh Diễm nhếch miệng cười, sáp lại gần: "Lục tiểu thư, chuyện của Cừu Đạo Tân làm cô thất vọng rồi, bản vương…" "Vương gia!" Thanh Hoàn hơi xấu hổ, vội cắt ngang lời hắn nói: "Là ta vượt quá rồi." Triệu Cảnh Diễm liếc mắt nhìn khuôn mặt của cô khó được đỏ bừng lên, cười như không cười, nói: "Cũng không có gì vượt quá cả, thực tế là ta cũng đỏ mắt với cái vị trí đó lâu rồi, chẳng qua là do Lục tiểu thư nhìn thấy suy nghĩ trong lòng ta mà thôi." Thanh Hoàn có một loại xúc động muốn độc chết tên này ngay lập tức. Hắn vác khuôn mặt đào hoa này đi dụ dỗ ong bướm ở Vạn Hoa Lâu chưa đủ hay sao mà còn chạy tới trước mặt cô để quyến rũ. Đây rõ ràng là đang trêu ghẹo cô mà? Suy nghĩ trong lòng ngươi thì liên quan gì đến ta, chẳng qua ta chỉ muốn... Thanh Hoàn thầm nghiến răng, nét mặt trở nên lạnh lùng. Triệu Cảnh Diễm nhìn dáng vẻ lúng túng của cô thì tâm tình vô cùng vui vẻ. Phàm việc gì cũng không nên làm quá mức. Cô gái này chính là một con nhím, chọc cho cô tức giận rồi thì không hay. Đường phải đi từng bước, cơm phải nhai từng miếng. Cô gái này ấy hả, sớm muộn cũng có một ngày... Trong lúc hắn suy nghĩ lung tung thì hai người đã đi đến cửa viện, Triệu Cảnh Diễm hắng giọng, nói khẽ: "Lục tiểu thư, không quá mười ngày chuyện của Hộ bộ sẽ có kết quả." Thanh Hoàn vừa nâng góc váy lên, chân trái vừa bước ra thì nghe thấy lời này, cô chợt rùng mình, người hơi lảo đảo. Cũng ngay lúc này có một cánh tay giữ lấy tay của cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Lục tiểu thư, cẩn thận dưới chân." Hơi thở ấm nóng của đàn ông dường như phả vào mặt của Thanh Hoàn, khiến cô không nhịn được mà nổi da gà, cô hít thở thật sâu rồi nói: "Đa tạ vương gia." Triệu Cảnh Diễm cảm giác được người cô đang căng cứng, tâm tình đã tốt lại càng tốt hơn. Hắn muốn cười nhưng lại không thể không kìm nén lại, chỉ nói: "Lục tiểu thư, hẹn gặp lại." Đuôi mắt Cố Thanh Hoàn giật giật. Sau này cái đầu ngươi ấy! Thanh Hoàn mang mấy gói thuốc bổ đến Tưởng phủ nhưng lại vác về cả một xe đồ ăn thức uống về Cố phủ. Mọi người trong Cố phủ đang nóng lòng chờ đợi, thấy cô về thì vội vàng gọi cô đến Thọ An Đường hỏi thăm tình hình. Thanh Hoàn chỉ thành thật kể lại những gì mình thấy được, nghe được, không hề thêm mắm thêm muối. Ngụy thị và Chu thị nghe xong thì nhìn nhau, ai nấy đều xanh mặt không nói một lời nào. Thanh Hoàn nhân cơ hội cáo lui. Cố gia có thết yến đãi tiệc hay không? Phủ lão Tề vương có bắt bẻ thêm một lần nữa không? Phụ thân làm sao để dỗ ngọt Quận chúa trở lại... những việc lộn xộn này không phải là việc mà cô cần bận tâm. Trở về phòng, Thanh Hoàn không kịp đợi mà cởi đôi giày bị ướt ra. Nguyệt nương và Xuân Nê đã quen với tính sạch sẽ của tiểu thư, một người bưng nước nóng đến một người đi giặt sạch giày vớ. Thanh Hoàn ngâm đôi chân trắng như ngọc của mình vào trong nước nóng, thoải mái thở phào một hơi, nói nhỏ: "Xuân Nê, giúp ta mài mực." "Tiểu thư muốn…" "Viết cho Sử Đại ca một phong thư." Giọng nói của Thanh Hoàn nhẹ như mây, đôi mắt sâu thẳm lại long lanh như nước nhìn qua song cửa sổ. Tiến cử Sử Lỗi không phải là suy nghĩ nhất thời, mà ngay từ lúc đề nghị mở tiền trang, cô đã có suy nghĩ này. Bởi vì chỉ có huynh ấy mới có thể giúp cô làm được chuyện này. Ngay khi vừa trở về phòng thì Chu thị đã không còn kềm được sự phẫn nộ của mình. "Tiện nhân, lại dám đòi thết yến đãi tiệc sao, quả thật là không biết trời cao đất dày." Tuy trong các thế gia có tập tục này, nhưng rất hiếm khi có người thực hiện. Đàn bà ấy mà, nhà mẹ có lợi hại thì đã sao, cuối cũng cũng phải sống ở nhà mẹ chồng, chẳng lẽ có thể lật được trời sao. Lỡ như nhà chồng ngoài mặt thì nhún nhường nhưng lại âm thầm gây khó dễ thì cuộc sống sau này sẽ chỉ càng đau khổ hơn nữa. Cho nên thông thường, người nhà mẹ đẻ đều mắt nhắm mắt mở để con gái có thể sống yên ổn ở nhà chồng. Hoa Dương ở Cố phủ này hung hăng càn quấy quen, nếu lần này làm theo yêu cầu đó thì cả Cố phủ này chẳng phải sẽ biến thành thiên hạ của ả ta sao. Bản thân bà ta sẽ bị ả ta đạp dưới chân, cả đời này cũng đừng mong ngóc đầu lên nổi. "Đại nãi nãi, nhịn một chút trời yên biển lặng." Phan Lượng Gia khuyên đúng lúc, "Đợi đến khi hai vị thiếu gia lấy được công danh cũng không muộn." Chu thị làm sao có thể không hiểu đạo lý này. Bà ta đã quyết định phải cúi đầu rồi, chỉ là trên đầu chữ nhẫn này chính là một con dao, con dao này lúc nào cũng sắc bén, chói mắt, treo ngay trước mặt bà ta. Nếu không trút hết sự phẫn nộ trong lòng ra thì bà ta làm sao mà sống tiếp được đây. Chu thị buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quyền ra, thở hắt: "Yên tâm, sông có khúc, người có lúc, ta muốn xem thử ả Triệu Hoa Dương có may mắn cả đời được hay không." "Hỗn xược, cô ta cũng dám bắt Cố gia thết yến đãi tiệc mời về, chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi của phủ này có còn nữa không?" Cố Nghiên Khải tức giận cầm nghiên mực lên, vừa định ném đi thì nghĩ lại cái nghiên này là đồ cổ gần cả ngàn lượng bạc, cuối cùng không nỡ, lại đặt về chỗ cũ. "Lão gia, nhân nhượng cho xong chuyện thôi, tiền đồ của hai đứa cháu trai quan trọng hơn." Ngụy thị than thở, trong lòng lại dâng lên sự hận thù với Triệu Hoa Dương. Ả đàn bà này lợi hại thật, không những dám đánh chồng mà ngay cả loại chuyện bắt thết yến đãi tiệc này cũng nghĩ ra được, quả là một trời một vực, không thể nào so sánh được với Tiền thị trước kia. Đôi mắt đục ngầu của Cố Nghiên Khải toát ra sự lạnh lẽo, đi lui đi tới trong thư phòng một hồi, đột nhiên ông ta hỏi một câu không đầu không đuôi: "Lão Đại đi được bao lâu rồi?" "Sắp được một tháng rồi." Ngụy thị bấm đốt ngón tay. Cố Nghiên Khải dừng bước, nói: "Ngày mai phái người đi gửi thiệp mời cho vương phủ, bà tự mình lo liệu chuyện tiệc rượu đi." Ngụy thị vô cùng kinh ngạc, lão gia cứ vậy mà đồng ý sao. Cố Nghiên Khải nhìn vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt bà thì cười lạnh nói: "Đều là vì hai đứa cháu trai của bà đấy." "Nhưng mà lão gia, nếu như vậy thì mặt mũi Cố phủ chúng ta…" Ngụy thị do dự. "Mặt mũi?" Cố Nghiên Khải cười lạnh, "Đứa con nhu nhược của bà trong mắt phủ lão Tề vương còn có tí mặt mũi nào sao. Có bản lĩnh thì giày vò ả đàn bà kia cho chết đi sống lại, không có bản lĩnh thì đáng đời nó mất hết mặt mũi." Dù gì cũng là đứa con mình dứt ruột sinh ra, Ngụy thị lập tức bao che: "Cũng phải trách ả bàn bà kia quá lợi hại, tâm tư quá độc ác, con chúng ta chỉ là một thư sinh, làm sao có thể đấu lại ả ta?" Cố Nghiên Khải không nói gì nhưng trong lòng cũng cho là đúng, trợn trừng mắt: "Đấu không lại thì ráng mà chịu, thứ vô dụng." Ngụy thị nghe con mình bị mắng thì tức đến nỗi ngực phập phồng, dứt khoát im miệng. : Post nhanh quá nên không check kỹ được, nếu có lỗi gì thì mấy bạn comment báo giúp Ad nha
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]