NHƯNG CÔ ẤY KHÔNG ĐỢI ĐƯỢC NỮA
Trên đường lớn, một đoàn người ngựa phi nhanh, bất chấp cơn mưa, người dẫn đầu chính là Ân Lập Phong.
Ngựa phi hơn một canh giờ thì đến Thần Cơ Doanh nằm ở ngoại ô Kinh thành, lúc này trời đã sập tối.
Vệ binh nhìn thấy Thế tử Anh Quốc công tới thì vui mừng, âm thầm hô to, thần tài đến.
Ân Lập Phong nhảy từ trên lưng ngựa xuống, phất tay một cái, Tiểu Trung ở phía sau móc một tờ ngân phiếu ra, nhét vào tay tên kia.
"Cho huynh đệ mua rượu uống, lão Đại các ngươi đâu?"
"Hồi bẩm Thế tử, lão Đại đang luyện kiếm ở sau núi ạ."
Ân Lập Phong nhăn mày, "Trời đang mưa, trời cũng tối rồi, còn luyện kiếm cái gì nữa?"
"Vậy là người không biết rồi, lão Đại nhà tôi luyện kiếm đều luyện dưới trời mưa đấy."
"Đi trước dẫn đường đi."
"Dạ, Thế tử gia."
Thần Cơ Doanh phía trước gần nước, phía sau dựa núi, phía sau núi, bên dưới là một cánh rừng lớn, gió thổi khiến lá bay xào xạc.
Một người đàn ông vận đồ màu xám, tay cầm thanh kiếm dài đứng trong trời mưa không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực phập phồng, hơi thở hơi nặng nhọc, cho thấy hắn ta vừa luyện xong một bộ kiếm pháp cao siêu.
Lúc tiến lại gần, đúng lúc Ân Lập Phong nhìn thấy hắn dùng khăn tay lau sạch thanh kiếm sau đó tra vào vỏ kiếm.
Tô Tử Ngữ xoay người qua, thấy người đến thì thu lại biểu cảm trên gương mặt: "Sao đệ lại đến đây?’
Ân Lập Phong cười nói: "Trong Kinh thành không có gì vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848040/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.