AI THẮNG AI
Hớp hai ngụm trà, Cố Nghiễn Khải bắt đầu nói:
"Nhị tức phụ, những chuyện đồn đại lung tung ngoài kia, đừng có nghe gió rồi tưởng là mưa. Ngôn nội bất xuất, ngôn ngoại bất nhập*, an phận sống qua ngày mới là lẽ phải."
(*) Ngôn nội bất xuất, ngôn ngoại bất nhập: ý chỉ chuyện trong nhà không nói ra ngoài, chuyện nơi nha môn không mang về nhà bàn bạc, cần phân chia rõ ràng trong ngoài nhà, không được để lẫn lộn.
Lời này của Cố Nghiễn Khải không chỉ hẳn ra, nhưng có ai trong Cố phủ là ngu ngốc, mọi người đều hiểu được thâm ý trong lời này.
Lão gia đang cảnh cáo Quận chúa, đừng nghe gió rồi tưởng là mưa, cô chỉ là đàn bà trong nhà, cần giữ đúng bổn phận, đừng có luôn nghĩ tới chuyện đè đầu cưỡi cổ trượng phu của mình.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn mang theo sự kinh ngạc.
Cố lão gia gian trá xảo quyệt, phàm chuyện gì cũng chỉ nói bóng nói gió, trước giờ chưa từng có chuyện nói thẳng mặt Quận chúa như hôm nay.
Huống hồ thân phận của Hoa Dương không giống người khác, đây chính là con đường tắt đi đến vinh hoa phú quý của Cố gia.
Cố Thanh Hoàn không biết rằng, Cố Nghiễn Khải mắt nhắm mắt mở với Quận chúa là vì, dù Hoa Dương ngang ngược, phách lối đến đâu, cũng chỉ là nói ngoài miệng.
Mà lần này, Hoa Dương lại chẳng kiêng nể gì, thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với Cố Nhị gia. Cố Nghiễn Khải xót con, sao có thể chỉ ngồi nhìn một ả đàn bà cưỡi lên đầu con trai mình.
Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848032/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.