VÔ SỰ HIẾN ÂN CẦN
Triệu Cảnh Diễm cười khẩy: "Hừ, bẻ tay xem như còn nhẹ, ai bảo lần trước Tô Tử Ngữ giúp đỡ tên điên họ Ân kia đánh nhau với ta. Với tính của bản vương, dĩ nhiên là phải dùng việc công để báo thù riêng một phen rồi."
Tưởng Hoằng Văn thở dài, thì ra là vì chuyện lần trước kéo bè kéo lũ đánh nhau ở phủ Trấn Quốc công.
"Đúng rồi Đình Lâm, rốt cuộc đệ có thù hận gì với Ân Lập Phong vậy?"
Sự lạnh lùng thoáng qua trong mắt Triệu Cảnh Diễm, nhanh đến độ khiến người ta không kịp nhận ra, "Không thù không hận, bản vương ngứa mắt hắn mà thôi, vậy thì sao?"
Tưởng Hoằng Văn giơ ngón tay cái, thật lòng khâm phục mà nói một câu: "Đệ trâu bò. Mấy lời đàm tiếu bên ngoài về Ân Lập Phong suốt hai ngày nay có phải tác phẩm của đệ không?"
"Đương nhiên là tác phẩm của gia, trước giờ gia dám làm thì dám nhận." Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt, ai bảo thằng nhãi này ngứa chân, dám chạy đi tìm Cố Lục.
Tưởng Hoằng Văn nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ nghiên cứu sâu xa.
Triệu Cảnh Diễm đứng dậy, thu quạt lại, nói: "Đi thôi, đám súc sinh Hộ bộ còn đang chờ đấy. Dù sao cũng phải giúp Cố Lục làm xong việc thì mới có thể danh chính ngôn thuận đi tìm nàng ta được."
"Đệ..." Tưởng Hoằng Văn ngạc nhiên.
"Hoằng Văn à Hoằng Văn, hai ngày nay biểu đệ của huynh đều nằm mơ thấy nàng ta, huynh nói xem, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
Đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848031/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.