Chương trước
Chương sau
NGỐC NHƯ VẬY ĐÓ
Nguyệt nương nghe tiếng của Đàm ma ma, thầm tự hỏi, sao người này lại tới đây. Bà lập tức quay người đi ra ngoài.
Thải Vân cố gắng nghe tiếng người nói bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Tiểu thư, chắc không phải sẽ liên lụy tới chúng ta chứ ạ?"
Thanh Hoàn ngước mắt, thầm cười lạnh:
"Có bị liên lụy cũng không sợ."
Thanh Hoàn tới nơi, ngồi xuống rồi mới phát hiện ra, người bị gọi tới không chỉ có một mình cô mà còn cả hai chị em Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên.
Sắc mặt Hoa Dương ủ rũ, búi tóc cũng không được gọn gàng như trước. Đàm ma ma đanh mặt, đứng phía sau Quận chúa, đôi mắt như chim ưng trông lạnh lẽo không nói nên lời.
Không khí trong căn phòng có phần nặng nề.
Hoa Dương ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói:
"Hôm trước Thế tử Anh Quốc công tới phủ, gọi các ngươi tới vườn hoa, vừa hay khi đó ta không có ở phủ. Các ngươi mau nói rõ chuyện này cho ta nghe."
Hai chị em Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên nhìn nhau. Khuôn mặt thoáng hiện nét sợ hãi, mãi không dám mở miệng.
Thanh Hoàn lạnh lùng liếc nhìn một cái, cũng làm bộ sợ hãi, cúi đầu xuống.
Hoa Dương làm gì có thời gian dây dưa với họ. Bà ta đập bàn, giọng đanh thép:
"Còn không mau nói ra."
Cố Thanh Vân lớn tuổi nhất trong ba người nên đành mở miệng.
Hình như khí thế của Hoa Dương khiến cô ta quá sợ hãi nên nói có vài câu mà lắp ba lắp bắp, nói cả một lúc rồi mà vẫn chưa đi vào trọng tâm.
Đàm ma ma cười mỉa mai. Con gái do di nương dạy dỗ đúng là chẳng được tích sự gì, đến cả nói cũng không biết đường nói, đúng là đồ ngốc.
Hoa Dương nhẫn nại lắng nghe, cuối cùng cũng hiểu được đại khái sự tình. Quả nhiên là tới vì kẻ điên đó.
Bà ta tối sầm mặt:
"Lục nha đầu, tên Ân Thế tử kia đã nói gì với ngươi?"
Thanh Hoàn biết mình không tránh khỏi liên đới, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ. Cô nói một cách cung kính:
"Ân Thế tử nói, huynh ấy quen biết biểu tỷ Tử Kỳ nên tới gặp con, coi như để hoàn thành tâm nguyện. Thế tử còn nói, sau này có chuyện gì khó khăn thì có thể tới tìm huynh ấy."
Hoa Dương nghe mà chua xót trong lòng.
Tiền Tử Kỳ là chất nữ của ả chết sớm kia. Mẹ ruột của nó là nữ đại phu Tiền Xuân Vinh từng rất nổi tiếng ở Kinh thành, thường đi khám bệnh cho những gia đình danh giá.
Mặc dù Tiền gia không quá giàu có phú quý, nhưng lại làm công việc trị bệnh cứu người nên dù có chết hết rồi, vẫn có người luôn nhớ tới những điều tốt đẹp của họ.
Thanh Hoàn thấy phu nhân tiếp lời, khuôn mặt tỏ ra ngượng ngùng:
"Mẫu thân, nữ nhi chỉ nói chuyện với huynh ấy vài câu là tiễn người rồi. Tam tỷ, Tứ tỷ có thể làm chứng. Trên đường quay lại, con có gặp họ."
Lời nói này khiến hai kẻ thứ xuất nghe như sét đánh ngang tai. Họ sợ kẻ điên này không biết giữ mồm giữ miệng, sẽ nói ra những lời khó nghe.
Hoa Dương nghe được, chỉ cho rằng Thanh Hoàn muốn chứng minh mình trong sạch nên mới lôi hai kẻ thứ xuất kia vào.
Xem ra không hỏi được gì rồi, Hoa Dương đặt chén trà xuống, nói lạnh lùng:
"Đi Thọ An Đường thỉnh an đi."
Thanh Hoàn hơi khom người hành lễ, cúi mặt từ từ đi ra ngoài.
Vừa hay Đàm ma ma ngước mắt lên nhìn thì thấy được góc nghiêng xinh đẹp, mịn màng của Thanh Hoàn khi cô cúi đầu quay đi, trong lòng uất hận vô cùng. Đợi người rời đi, Đàm ma ma vội vàng nói:
"Quận chúa, chuyện này có phải do ả điên đó giở trò hay không?"
Hoa Dương nhìn Đàm ma ma một cách lạnh lùng.
Tên nô tỳ này, càng già càng không dùng được nữa rồi. Chuyện gì cũng không chịu động não. Có cô nương nào lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi để lại cho người khác không.
Đàm ma ma nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Quận chúa thì chột dạ, vội vàng chữa lời:
"Hoặc là lần trước ở phủ Trấn Quốc công, Thế tử và Linh tiểu thư đã chào hỏi nhau, cho nên bị rung động. Không phải là lão nô tự khen, nhưng tiểu thư nhà chúng ta ấy mà, dung mạo, phong thái…
Hoa Dương nghe vậy, nét mặt mới dễ chịu hơn chút.
Con gái trông xinh đẹp, xuất chúng, cũng chẳng trách Ân Thế tử rung động, dám mạo hiểm phạm vào điều kiêng kỵ, tìm một lý do sứt sẹo như vậy tới để thăm dò… Chà, theo lý mà nói thì nhà này cũng tương xứng, hơn nữa lại là con trai độc nhất…
Nhưng rồi một chuyện chợt lóe lên trong đầu Hoa Dương khiến bà ta bất giác run lên, đập mạnh tay xuống bàn:
"Không được, không thể để tên Ân Lập Phong đó phá hỏng chuyện tốt của ta."
Đàm ma ma thừa cơ nói:
"Quận chúa à, xin người cho phép lão nô nói thêm một câu, việc hôn sự của Linh tiểu thư phải chú ý hơn nữa mới được, cũng để tránh đêm dài lắm mộng."
Hoa Dương hít một hơi thật sâu.
Câu này đã nói trúng suy nghĩ trong tâm can bà ta, nhưng không biết tại sao phía bên Tưởng gia vẫn không có động tĩnh gì, bà ta phải lấy cớ gì mới được đây?
Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên đi ra khỏi viện của Quận chúa, trong lòng lại không khỏi oán giận, rõ ràng Ân Thế tử nói chuyện với bọn họ nhiều nhất, nhưng rồi lại chỉ để ý Ngô Nhạn Linh, đúng là mắt mù.
Ả họ Ngô đó có gì tốt đẹp, cả ngày làm mặt lạnh, bộ dạng thì luôn tự cho mình là cao quý hơn người. Luận thân phận thì cũng chỉ là một đứa con ghẻ mà thôi.
Cố Thanh Vân bỗng châm ngòi:
"Lục muội à, rõ ràng người ta tới vì muội, kết quả lại bị người khác cướp đi mất, đúng là đáng tiếc."
Cố Thanh Liên tiếp lời:
"Tam tỷ, tỷ nói những lời đó với Lục muội làm gì, muội ấy còn chưa hiểu thấu hết, sao biết sự phức tạp trong chuyện này là như thế nào. Lục muội à, muội cũng đừng giận. Mặc dù Ân Thế tử nhìn trúng Linh tỷ, nhưng vẫn sẽ nghĩ đến tình cũ, sau này nhất định sẽ quan tâm tới muội."
Thanh Hoàn không khỏi lo lắng cho chỉ số thông minh của hai kẻ này.
Cái loại châm ngòi kém cỏi như vậy, chỉ có sự ghen tuông nồng nặc trong từng câu ra, thật sự chẳng có tác dụng gì với cô.
Huống hồ, cô còn ước gì tên kia nhìn trúng Ngộ Nhạn Linh thật, để cô được xem một vở kịch đặc sắc mừng năm mới.
"Hai vị tỷ tỷ, chuyện này có gì mà đáng tiếc. Muội lại thấy con mắt của Ân Thế tử rất khá, những kẻ bình thường không lọt được vào mắt huynh ấy đâu."
"Ngươi…"
Thanh Hoàn mặc kệ sắc mặt trắng nhợt của bọn họ, lập tức đi thẳng.
Không ngờ con điên này dám nói bọn họ là kẻ bình thường, bản thân ngươi thì hay ho lắm. Một con điên mà thôi, thật không biết lòng tốt của người khác.
Ta nhổ vào!
Con mắt của hai kẻ thứ xuất đỏ ngầu, giống như có thể phát ra lửa.
Bên trong Thọ An Đường, Ngụy thị ngồi trên cao, sắc mặt cau có.
Trong thiên hạ này, không ngờ lại có chuyện con dâu đánh chồng, còn có vương pháp hay không. Có thời gian, bà nhất định phải đi hỏi lão thái phi một câu, rốt cuộc đây là kiểu con dâu gì.
Ngụy thị sầm mặt không nói gì. Cả đám người cũng không dám mở miệng.
Trên thực tế, trong phòng chỉ có vài cô nương và Quản thị. Còn hai cô con dâu thì một bị bệnh, một đang giận dỗi nên không ai xuất hiện.
Ngụy thị chẳng có gì để nói với bậc tiểu bối nên đợi họ hành lễ xong liền kêu giải tán.
Đám đông thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài.
Thanh Hoàn đang định đứng lên thì thấy Nhị tỷ nhìn cô. Cô cố ý bước chậm lại, đi ở sau cùng.
Khi sắp ra khỏi cửa viện, Cố Thanh Chỉ đã đuổi tới nơi, nói nhỏ:
"Nếu sau này Đại ca, Nhị ca có dẫn ngoại nam tới nữa, muội không cần giữ thể diện cho họ, cứ từ chối thẳng."
"Nhị tỷ yên tâm, muội không ngốc như vậy đâu."
"Muội ngốc như vậy đấy."
Cố Thanh Chỉ chỉ tay vào trán Thanh Hoàn:
"Thế tử Anh Quốc công không phải người cùng đường đi với chúng ta, muội đừng có ngốc nghếch mà lại gần. Ai mà biết người ta có tính toán gì."
Thanh Hoàn làm bộ ngây ngô, không đáp lại mà chỉ ra sức gật đầu.
Cố Thanh Chỉ vẫn lo lắng không yên, dặn khẽ:
"Lục muội, muội khác bọn ta, muội là người Tiền gia, chuyện năm đó của Tiền gia… Haiz, dù sao muội phải nhớ kỹ, sống yên phận trong phủ, ít qua lại với người ngoài."
Thanh Hoàn thấy cô ấy định nói gì đó nhưng lại thôi, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhị tỷ dặn vậy, cũng chỉ vì sợ cô đắm chìm trong chuyện của của Tiền gia mà gây ra tai họa thôi.
Thanh Hoàn nhéo tay Thanh Chỉ, mỉm cười rời đi.

"Tiểu thư, mọi chuyện đang yên đang lành, tại sao lại thành ra thế này?"
Nguyệt nương chau mày, cảm thấy rất nghi hoặc.
Hiếm khi chính Thanh Hoàn cũng cảm thấy mịt mờ, cô cũng không hiểu rốt cuộc là tại sao. Rõ ràng Ân Lập Phong tới để tìm cô mà.
Hơn nữa, cô nhớ rất rõ, khi Ngô Nhạn Linh xuất hiện, Ân Lập Phong chỉ nhìn qua một cái. Sao chớp mắt đã biến thành tình thâm ý trọng rồi? Trừ khi trong chuyện này còn có ẩn tình gì đó?
Thanh Hoàn không nghĩ ra được nên quyết định mặc kệ.
"Mặc kệ những chuyện này đi, dù sao cũng không liên quan gì tới chúng ta."
Nguyệt nương đang có hứng thú đi nghe ngóng, nhưng vừa nghe tiểu thư nói vậy đành phải thôi. Chủ tớ hai người không đi dạo bên ngoài mà quay về tiểu viện.

Trong khuê phòng, Ngộ Nhạn Linh ngồi trên giường, giận đến run người, nước mắt rơi lã chã.
Hôm đó Đại ca sai người tới gọi, vì nể tình nên cô ta mới bất đắc dĩ đi ra. Nào ngờ lại xảy ra tai họa như bây giờ.
"Quận chúa tới."
Hoa Dương vén rèm, bước vào phòng, sắc mặt xanh mét. Bà ta vừa phất tay, đám nha hoàn vội vàng hành lễ rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Hoa Dương thấy con gái không ngừng gạt nước mắt thì cảm thấy vô cùng nặng nề. Bà ta cố gắng kìm nén cơn giận, nói giọng oán hận:
"Con đúng là đứa ngốc, Cố Tử Huyên bảo con đi, đáng lẽ con phải nhổ thẳng nước bọt vào mặt nó, chửi nó xối xả mới đúng."
Ngô Nhạn Linh đang giận dữ, nghe vậy liền đứng thẳng dậy, cười lạnh lùng:
"Mẫu thân nói đúng là kỳ lạ. Một đứa con gái từ ngoài vào như con, dựa vào cái gì mà nhổ vào mặt người ta. Nếu con có bản lĩnh như vậy thì sợ rằng, cả cái phủ này đã sớm không chứa nổi con rồi."
Hoa Dương bị nghẹn không nói nên lời.
"Nếu con có một người cha ruột thì cũng đâu cần phải để ý tới sắc mặt người khác, để rồi bây giờ, ngay cả danh tiết cũng bị bôi nhọ. Con không thể ở trong phủ này được nữa rồi, chi bằng con tìm sợi dây thừng treo cổ chết phắt đi cho xong."
Ngô Nhạn Linh nói tới nỗi đau của mình, lại càng khóc nức nở.
Những lời này tựa như nhát dao đâm thẳng vào tim Hoa Dương, khiến bà ta không thể nào tự tha thứ cho bản thân. Con gái theo bà tới Cố gia từ khi còn nhỏ. Trong cái phủ toàn họ Cố này, chỉ có nó là mang họ khác, không hề liên quan gì tới Cố gia.
Nếu như không có bà ta bảo vệ thì không biết, nó đã bị kẻ khác giày xéo tới cỡ nào.
Con gái hiểu chuyện, trước giờ nếu không có việc gì thì tuyệt đối không bao giờ đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng lẳng lặng sống qua ngày. Dù vậy, những lời bóng gió trong phủ này chưa bao giờ dừng lại.
Bà ta còn cho rằng, vào Kinh thành rồi, dựa vào danh tiếng của phủ Lão Tề vương thì hai mẹ con sẽ sống sung sướng hơn. Nào ngờ…Cố phủ chết tiệt, nếu Hoa Dương ta ngay cả con ruột mình cũng không thể bảo vệ được thì ta thà lấy dây thừng tự kết liễu cho xong.
Không, trước khi lão nương chết, nhất định phải tìm được một kẻ chết cùng.
Hoa Dương thầm nảy sinh suy nghĩ độc ác. Thấy con gái khóc lóc vô cùng thương tâm, trái tim bà ta đau thắt lại.
"Con gái à, con yên tâm, mẫu thân sẽ làm chủ chuyện hôn sự cho con. Hai ngày này ta sẽ tìm người thích hợp đi dò hỏi ý của Tưởng gia."
Ngô Nhạn Linh giật mình, lau nước mắt:
"Mẫu thân đã có dự tính rồi ạ?"
"Có rồi."
Hoa Dương vuốt tóc con gái:
"Trong hai vị gia của Tương gia, mẫu thân nhìn chúng Lục gia của tam phòng cho con. Đứa bé này dáng vẻ khôi ngô, tuấn tú, lại thật thà, học hành giỏi giang. Ta hỏi qua rồi, đến giờ còn chưa có di nương nào cả, có thể thấy cũng là một người rất đàng hoàng."
Trong đầu Ngô Nhạn Linh nhanh chóng hiện ra một khuôn mặt tuấn tú, cô ta khẽ cười:
"Tưởng gia nhiều con trai như vậy, sao mẫu thân không xem thêm vài người."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.