MẶT MŨI ĐỂ Ở ĐÂU
Hoa Dương không rõ ẩn ý của con gái, liền giải thích: "Con không hiểu rồi. Trong số các con trai đến tuổi kết hôn của Tưởng gia, chỉ có lão Lục của Tam gia và lão Thất của Đại gia. Lão Thất này thì con cũng từng gặp rồi đấy, hắn từng ở lại trong phủ chúng ta một thời gian. Ăn chơi đàn đúm, cờ bạc rượu chè, không gì là không thạo, chắc chắn không phải thứ gì hay ho."
Tai Ngô Nhạn Linh ửng đỏ, cô ta giả vờ nói rất bình tĩnh: "Mẫu thân, biết đâu sau khi thành thân thì người ta sẽ thay đổi?"
"Đổi cái gì mà đổi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Hoa Dương mỉa mai: "Một nhà họ Tưởng danh giá, bỗng dưng lại lòi ra một đứa con trai ngỗ nghịch như vậy, mỗi ngày chỉ biết đàn đúm với Thọ vương, một kẻ lên kỹ viện, một kẻ xuống sòng bạc, gia nghiệp có lớn hơn nữa cũng không đủ cho hắn phá."
Ngô Nhạn Linh vo chiếc khăn tay thành một nắm, lòng nóng như lửa đốt. Chàng trai đánh đàn dưới ánh trăng đó, chẳng lẽ thật sự bất kham đến vậy, bản thân cô ta nên làm sao đây?
…
Trận phong ba buổi sáng ầm ĩ đến độ, người người đều biết.
Người trong Cố phủ sợ bị liên lụy, trở thành nơi cho Quận chúa trút giận, cho nên ai nấy cũng ở yên trong viện của mình, không chịu đi đâu.
Nhưng có một người, sau khi biết được tin này, cơn giận trong người như được trút sạch, bệnh tình cũng đỡ đi nhiều, lập tức ra khỏi giường, sai người rửa mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848028/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.