CHẲNG PHẢI NGƯỜI LƯƠNG THIỆN
Tiền Phúc thấy còn phải làm phiền tới cả Thọ vương, trong lòng cảm thấy không yên tâm:
"Tiểu thư, người tin tưởng Thạch Dân Uy được mấy phần?"
"Mặc kệ được mấy phần thì cũng phải thử."
Thanh Hoàn lặng người, ánh mắt chứa đựng sự suy tư.
"Huống hồ, phía sau hắn ta còn có ta, sợ cái gì."
Tiền Phúc nghe vậy, giống như được uống thuốc an thần.
"Phía bên Triệu Cảnh Diễm không cần phải nói nhiều, chỉ cần tìm một cái cớ hợp lý."
Thanh Hoàn khẽ dặn dò. Cá có đường của cá, tôm có đường của tôm, không nhất thiết phải bày ra trước mắt người khác.
"Vâng, tiểu thư."
"Không còn sớm nữa, ta về đây."
"Lão nô tiễn tiểu thư.’’
Hình như Thanh Hoàn nghĩ ra điều gì, cô lập tức dừng bước.
"Phúc bá, chuyện thôn trang đã làm xong chưa?"
Tiền Phúc vỗ đầu, lấy ra một tờ khế đất:
"Theo lời tiểu thư dặn dò, tất cả đều ở trong này, tổng cộng đã chi hết tám ngàn lượng bạc."
"Bao nhiêu mẫu ruộng?"
"Bẩm tiểu thư, sáu trăm mẫu ruộng."
"Đắt hơn ở Giang Nam một chút."
"Tiểu thư không biết, thôn trang ở ngoại ô đều đã có chủ, có thể mua được nơi phù hợp không dễ dàng. Thông thường người ta cũng không muốn bán đi."
Thanh Hoàn nhận tờ khế đất, cất vào trong ngực:
"Tìm một hộ gia đình thành thật, biết giữ bổn phận để quản lý."
"Tiểu thư yên tâm."
…
"Gia, đây là ngân lượng Lục tiểu thư góp phần, người cất đi ạ."
A Ly lấy ngân phiếu từ trong ngực ra.
Triệu Cảnh Diễm nhận lấy, giơ lên trước mặt Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848026/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.