KHÔNG ĐỘC KHÔNG PHẢI LÀ TRƯỢNG PHU
Thanh Hoàn âm thầm mỉa mai, nếu không thì làm sao có thể thoát khỏi ngươi.
Vì tên này là độc đinh nên trên dưới phủ Anh Quốc công đều rất chiều theo ý của hắn ta, xem như bảo bối. Dần dà hắn ta mới hình thành cái tính độc đoán, cao ngạo, thích những thứ kích thích, mới mẻ, không thích mấy thứ cổ hủ, quy củ.
Thân phận biểu muội của Tiền Tử Kỳ của cô đã khiến hắn ta sinh lòng hiếu kì, nếu cô còn nói năng, cử xử khác người để rồi bị tên đó bám lấy, há chẳng lại giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước sao.
Thanh Hoàn lạnh nhạt nói: "Cái gọi là thận trọng cũng là tuân theo quy củ đã được dạy dỗ mà thôi. Bức thư mà Thế tử gia gửi cho ta, người biết chuyện thì không nói làm gì. Nếu có người không hiểu rõ mà nhiều chuyện, nói ra nói vào thì chẳng phải danh dự của Thanh Hoàn sẽ bị hủy hoại hay sao."
"..." Ân Lập Phong hoàn toàn nghẹn lời.
Vì sợ cô không đến nên trong thư hắn ta có đề cập đến chuyện ở hậu hoa viên của phủ Trấn Quốc công, còn cái gọi là khuê danh gì đó đã bị hắn ta quẳng ra sau đầu cả mười vạn tám ngàn dặm.
"Thế tử gia, thời gian không còn sớm nữa, mời ngài." Thanh Hoàn nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng.
Lời này nói ra rất thẳng thừng, chỉ thiếu điều chưa nói thêm hai chữ "cút xéo".
Trước mặt người ngoài, Ân Lập Phong rất giỏi đối nhân xử thế, tuy trong lòng rất thất vọng nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848024/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.