Chương trước
Chương sau
HỌ CỐ KHÔNG PHẢI HỌ TIỀN
Cố Thanh Hoàn vận bộ y phục màu trắng ngà, đầu không cài trâm ngọc, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo. Có điều, sự lạnh lùng trên khuôn mặt lại khiến cho người ta khó mà dám lại gần.
Đôi mắt Ân Lập Phong vụt sáng, đôi chân không kìm được muốn chạy đến bên cạnh ngay.
Thanh Hoàn hành lễ xong liền đứng qua một bên, mắt không nhìn hắn ta lấy một cái, hiển nhiên là có chút thất lễ.
Không ngờ Ngô Ngạn Linh đã đến trễ hơn cả Thanh Hoàn, vậy mà còn tuyệt tình hơn.
Cô ta hành lễ xong liền từ chối thẳng thừng: "Thế tử gia, mẫu thân của tôi còn có việc, thứ cho tôi không thể đi cùng."
Hôm nay Ân Lập Phong đến đây cũng là vì Thanh Hoàn, kéo thêm ba người kia cũng chỉ để làm tấm bình phong, nghe vậy hắn liền cười nói: "Là ta tự chủ trương rồi, Linh tiểu thư xin cứ tự nhiên."
Ngô Nhạn Linh lại cúi chào rồi sau đi thẳng. Vừa quay lưng đi thì gương mặt tươi cười của cô ta đã trở nên lạnh lẽo.
Tên Ân Thế tử này, chắc não hắn ta bị hỏng mất rồi.
Giữa ban ngày ban mặt, hắn ta lại không biết xấu hổ yêu cầu con gái còn ở khuê phòng đi dạo vườn hoa với mình. Chuyện này mà truyền ra ngoài, nếu xem nhẹ thì người ngoài sẽ chê cười con gái của Cố phủ không có quy củ.
Nếu nói một cách nặng nề thì, hắn ta là người của Hiền vương, Cố phủ là người của Thụy vương, hắn ta vô duyên vô cớ chạy đến đây Cố phủ, rốt cuộc định làm cái gì. Lỡ chuyện này truyền đến tai Thụy vương, người ta còn cho rằng Cố phủ muốn chơi chân trong chân ngoài.
Cố Đại thiếu thấy Ngô Nhạn Linh rời đi thì không hề tức giận một chút nào, ngược lại còn cười híp mắt nói: "Phiền ba vị muội muội cùng Thế tử gia đi dạo vườn hoa, tuy việc này không hợp quy củ nhưng Thế tử không phải là người ngoài, không cần phải kiêng kị thái quá."
Thanh Hoàn lập tức đã hiểu rõ. Đại ca đang nhắc nhở bọn họ, phải giữ gìn thanh danh, cẩn thận lời nói cử chỉ.
Xem ra Cố Đại thiếu làm như vậy cũng là do bất đắc dĩ. Nói cách khác, phủ Anh Quốc công quyền cao chức trọng, Cố phủ không đắc tội nổi. Cũng không biết hai người kia có hiểu hay không nữa.
Thanh Hoàn không hề có hứng thú gì với việc ngắm hoa, ngâm thơ.
Kiếp trước cô nghịch ngợm, ngang bướng, khịt mũi coi thường những việc thêu thùa may vá của khuê nữ. Kiếp này, cô trở nên lạnh lùng, bình tĩnh hơn, một lòng dồn vào y thuật, tính kế, đương nhiên sẽ không có nhã hứng rảnh rỗi ngắm hoa này.
Hơn nữa, cô không thích nói chuyện với người đàn ông trước mắt nên cố ý bước chậm lùi lại ở phía sau.
Rất nhanh, một hàng năm người liền biến thành hai hàng, hai cô con gái thứ xuất vây quanh Thế tử, miệng không ngừng liến thoắng, tiếng cười như chuông ngân.
Hiển nhiên là hai cô gái thứ xuất không để tâm đến lời của Cố Đại thiếu.
Đột nhiên Ân Lập Phong dừng bước, ngoảnh đầu lại nói với Thanh Hoàn: "Tại sao Lục tiểu thư không nói chuyện?"
Người khiến cô chán ghét có mặt ở đây thì muốn cô nói cái gì chứ? Cô chỉ thờ ơ đáp rằng: "Không biết phải nói gì cả." Cố Thanh Vân nhìn Thanh Hoàn bằng ánh mắt chán ghét, lập tức cố ý giả vờ ngây thơ nói: "Thế tử gia thứ lỗi, bệnh điên của Lục muội ta mới khỏi được có mấy tháng, cho nên cũng không hay nói chuyện."
Trước mặt khách khứa mà vạch trần chỗ khiếm khuyết của tỷ muội trong nhà, Tam tiểu thư này cũng có hơi độc ác rồi. Ân Lập Phong không vui trong lòng nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì.
Thanh Hoàn căn bản không để tâm tới lời nói của Cố Thanh Vân, ngược lại còn thuận theo lời nói của cô ta: "Tam tỷ nói đúng. Lúc bệnh điên chưa khỏi, ta còn từng cắn Hiền vương bị thương, xin Ân Thế tử cách xa ta một chút."
Ân Lập Phong bỗng ngây người ra.
"Ân Lập Phong, ngươi tránh xa ta ra, đừng cả ngày cứ bám theo ta, nắm đấm của mấy ca ca Thịnh gia nhà ta không phải chỉ để chưng thôi đâu."
"Ân tiện nhân, ngươi cút xéo cho ta, còn bám theo ta nữa, cẩn thận ta đánh cho răng rơi đầy đất bây giờ."
Cô gái đó hoạt bát, dễ thương, lúc tức giận thì mặt đỏ phừng phừng, đầu tóc hơi rối, một tay chống eo, một tay chỉ vào hắn, đáng yêu không tả nổi.
"Thế tử gia, Thế tử gia?" Cố Đại thiếu khẽ gọi.
"Hả…"
Ân Lập Phong hoàn hồn, bỗng nhiên nói với Thanh Hoàn: "Vừa nãy cô nói cái gì, nói lại một lần nữa?"
Cố Thanh Vân tự cho là thông minh, cho rằng Thế tử đang nổi giận với kẻ điên đó, lập tức nghiêm giọng quát: "Lục muội, Thế tử là khách quý, sao muội có thể nói chuyện với Thế tử như vậy, không có quy củ gì cả."
Cố Thanh Liên cầm khăn tay che miệng cười nói: "Lời của Lục muội quả thật có hơi vô lễ."
Tuy di nương dặn dò rằng phải giao hảo với kẻ điên này, nhưng ngẫu nhiên đạp hùa một cước cũng không phải là không thể. Sợ là kẻ điên đó có nghe cũng không hiểu.
Cố Thanh Liên cười tươi: "Thế tử gia, chúng ta qua bên đó đi, bên đó có trồng một dải hoa hồng lớn rất đẹp."
Ánh mắt tràn ngập ý cười của cô gái còn mang theo cả sự e thẹn, tất cả đều đập thẳng vào gương mặt tuấn tú của Ân Lập Phong, hiển nhiên là trái tim đã rung động.
Cố Thanh Vân thấy Tứ muội dành mất cơ hôi, lập tức chỉ tay qua bên kia nói: "Thế tử gia, chính là bên kia, mời ngài theo ta."
Cô ta vừa nói xong thì sắc mặt của Cố Đại thiếu lập tức có hơi khó coi.
Hai muội muội này của mình cũng được xem là danh môn khuê tú. Lần này gã bắt buộc phải gọi họ đến đã là phá vỡ quy củ. Nếu là người thông minh thì phải cư xử lạnh nhạt giống như Lục muội để ứng phó chứ không phải là nhao nhao nịnh bợ như vậy.
Ân Lập Phong cười ôn hòa: "Tử Huyên và Lục tiểu thư cũng cùng đi thôi."
Thanh Hoàn rất muốn trở mặt mà quay người đi thẳng, nhưng trong ngực cô vẫn đang cất phong thư đó, cô chỉ có thể bất đắc dĩ lặng lẽ đi theo.
Vườn hoa hồng nằm ngay bên cạnh chỗ hòn non bộ, cả một thảm hoa rộng lớn đang đúng dịp nở rộ, trông vô cùng rực rỡ, bắt mắt.
Tuy Ân Lập Phong đang ngắm hoa nhưng khóe mắt không có lúc nào rời khỏi Cố Thanh Hoàn. Cô và biểu tỷ Tiền Tử Kỳ của cô không giống nhau một chút nào.
Một người thì linh động hoạt bát, hài hước dí dỏm, vui buồn tức giận đều lộ trên mặt.
Một người thì lạnh lùng như ngọc, trầm lặng ít nói, lúc nào cũng giấu mọi tâm sự ở trong lòng. Một người giống hoa hồng có gai, nhiệt huyết dâng trào mang lại cảm giác mới mẻ cho người khác.
Một người thì giống như hàn mai, hướng nội trầm tĩnh, khiến người ta cứ muốn tìm hiểu kỹ hơn.
Chỉ có duy nhất một điểm giống giữa cả hai, đó là đôi mắt sâu hun hút nhưng xinh đẹp. Chính đôi mắt đó khiến hắn ta đứng ngồi không yên suốt hai ngày nay, khiến hắn ta thà phạm vào điều phải kiêng kỵ cũng quyết mặt dày đến Cố phủ.
Bộ y phục màu xanh làm tôn lên khí chất của Ân Lập Phong, trông hắn ta hệt như một công tử nhà giàu phong lưu. Gương mặt tươi cười, giọng nói trầm thấp, dịu dàng khiến cho các thiếu nữ mới biết yêu không khỏi tim đập rộn ràng.
Cố Thanh Vân và Cố Thanh Liên cố gắng phô trương hết mọi tài năng của mình trước mặt Thế tử. Nhưng đáp lại cả hai chỉ là nụ cười mỉm của Ân Lập Phong hoặc là một ánh mắt chăm chú khiến người ta cảm thấy rất thân thiết. Sau một hồi ngắm hoa thì tỷ muội Thanh Vân, Thanh Liên và Thế tử đã không còn gì để nói với nhau.
Thanh Hoàn lạnh lùng nhìn bọn họ, âm thầm phỉ nhổ.
Tên này vẫn giỏi đóng kịch hệt như ngày trước. Rõ ràng là một bụng xấu xa nhưng vẫn cứ giả làm người vô hại giống y như tỷ tỷ sinh đôi của hắn ta.
Nếu đổi lại là kiếp trước, cô đã sớm ngoác miệng ra chửi rồi, làm sao có thể nhịn tới bây giờ.
Cố Đại thiếu cảm thấy tình hình rất không ổn, vội nói: "Thế tử gia đi cả nửa ngày nhất định là mệt rồi, chúng ta vào thư phòng ngồi đi ạ."
Cố Thanh Vân vừa nghe Đại ca muốn dẫn người vào thư phòng thì bĩu môi nói đùa: "Thế tử gia vừa mới có hứng thú thì Đại ca đã dẫn người vào thư phòng rồi, như vậy chẳng phải là uổng phí cả một ngày xuân đẹp thế này sao."
"Đúng vậy, Đại ca, khó được trời trong gió mát như hôm nay, chúng ta đi chỗ khác tiếp đã." Cố Thanh Liên phụ họa.
Đầu Cố Đại thiếu đổ đầy mồ hôi, trong lòng rất sốt sắng nhưng lại không thể nói thẳng ra, chỉ có thể rủa thầm đồ ngu ngốc, đồ đần.
Nếu như vị gia này còn ở lại Cố phủ thêm một canh giờ nữa thôi, e là ngày mai phủ Thụy vương sẽ phái người tới đây. Tuy gã không hiểu việc triều chính, nhưng cũng biết không thể khiến Cố gia dính líu một tý gì với Hiền vương.
Có lẽ Ân Lập Phong cũng biết hành động của mình vốn dĩ không hợp quy củ, hắn ta cười nhạt nói: "Bỏ đi, ngắm hoa cũng đã ngắm rồi, mỹ nhân cũng đã gặp rồi, cũng đã đến lúc bản Thế tử phải lên đường về phủ."
Hai cô gái thứ xuất nghe câu này thì trên mặt đầy vẻ thất vọng. Người phải đi rồi sao?
Cuối cùng cũng đi rồi, Cố Đại thiếu thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Ta tiễn Thế tử gia ra cửa."
Ân Lập Phong phất tay, thở dài cảm thán: "Không cần đâu, cứ để Lục tiểu thư tiễn ta đi. Ta và biểu tỷ Tiền Tử Kỳ của tiểu thư từng là bạn bè thâm giao, giờ đây cố nhân đã mất, cũng vì ngại với thân phận nên ta không thể thăm hỏi, chăm sóc được. Hôm nay gặp mặt, cũng xem như là hoàn thành được một tâm nguyện."
Cố Thanh Hoàn nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn ta mà nghiến răng nghiến lợi. Cô sợ mình vừa mở miệng sẽ nhịn không nổi mà nhổ nước bọt vào bản mặt kia. Bản lĩnh nói láo của tên này đã đạt tới cảnh giới cao nhất, mặt dày, quả thật là mặt quá dày.
Hai cô gái thứ xuất cũng nghiến răng nghiến lợi. Chẳng trách lúc ở phủ Trấn Quốc công, Ân Thế tử có thể đứng ra nói giúp cho ả, thì ra là do có mối quan hệ như thế. Kẻ điên này đúng là may mắn, dựa vào một chút dư âm của Tiền gia để bám víu vào Tưởng phủ không nói, đằng này còn khiến cho Thế tử Anh Quốc công phải hạ mình tới thăm.
Cô ta dựa vào cái gì? Trong lòng hai người đều trào dâng một sự hận thù với Thanh Hoàn.
Lúc này Cố Đại thiếu mới hiểu được, gã lo sốt vó mất cả buổi, hóa ra Thế tử gia này là vì Lục muội mới đến chơi phủ, chẳng trách hắn ta lại liều lĩnh, khinh suất đến đây. Như vậy xem ra, hắn ta cũng là một người có tình có nghĩa.
Gã cười nói: "Nếu đã như vậy thì làm phiền Lục muội tiễn Thế tử gia ra đến nhị môn. Tam muội, Tứ muội, chúng ta đi thôi."
Dù hai cô con gái thứ xuất kia không bằng lòng thì cũng không thể không cất bước rời đi. Có điều đi được một bước thì quay đầu lại đến ba lần, trên mặt thì đầy vẻ lưu luyến.
Thanh Hoàn nhìn dáng vẻ của hai người thì âm thầm cười lạnh.
Không phải cô khinh thường hai người bọn họ, mà vì Anh Quốc công chỉ có một đứa con trai, hôn nhân của đứa con trai này nhất định phải được Ân Quý phi gật đầu đồng ý, chọn ra một vị tiểu thư trong số các thế gia có lợi cho Hiền vương.
Cố phủ là người của Thụy vương, lại thêm bài học của chuyện lần trước, trừ phi não của mấy người đàn ông Cố phủ bị úng nước mới dám nghĩ tới chuyện gả con gái cho người của Hiền vương,.
Nhưng mà, cô lại hi vọng hai vị này nảy sinh tình ý với tên kia. Thậm chí, nếu có khả năng, cô nguyện vì bọn họ bắc cầu giăng tơ, dù không thể làm chính phòng nhưng cũng đủ xứng để làm một thị thiếp.
Nếu được như vậy thì không cần cô phải tính kế, Cố gia cũng đã tự đi tìm chết. Đúng là hả lỏng hả dạ.
"Sao Lục tiểu thư lại im lặng vậy, có phải là do chịu oan ức gì khi ở trong phủ này không?" Ân Lập Phong cười híp mắt, quan tâm hỏi thăm.
Thanh Hoàn lạnh nhạt đáp lời: "Thế tử gia thuộc nhiều thơ sách, nhất định là biết câu, tình ngay lý gian. Con gái khuê phòng gặp đàn ông ở bên ngoài là vượt quá quy củ. Thế tử gia còn để Đại ca và bọn họ rời đi như vậy, nếu truyền ra ngoài thì không hay cho danh dự của ta đâu."
Ân Lập Phong ngay lập tức cảm thấy như bị giội một gáo nước lạnh.
Cô gái đó chưa bao giờ nói những câu như vậy, tuy cô ấy cũng quý trọng danh dự nhưng lại thường nói, nam nữ trên thế gian yêu đương, thu hút lẫn nhau đều là do bản năng của con người.
Gì mà yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu; gì mà quân tử tài hoa dùi mài dốc chí; cho nên cô ấy mới yêu Tô Tử Ngữ chân thành, tha thiết như con thiêu thân lao vào trong biển lửa.
Còn cô gái trước mắt, rốt cuộc cũng là họ Cố chứ không phải họ Tiền.
Ân Lập Phong không giấu được vẻ thất vọng, cảm thán: "Không ngờ Lục tiểu thư còn nhỏ tuổi nhưng lại nói năng thận trọng như một vị phu nhân lớn tuổi vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.