Chương trước
Chương sau
Đám người thét lên kinh hãi, đều cuống quýt nhắm tịt mắt lại.
Một cước này của Thế tử gia đạp ra, Cố Thanh Hoàn không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng.
Nhưng tiếng kêu đau trong suy đoán không vang lên, cả đám mở mắt ra, thấy một thanh niên áo xám đã chặn một cước kia cho Cố Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn, không ngờ đó là A Ly.
"Thế Xương huynh, bình tĩnh đừng nóng, sự việc còn chưa làm rõ, hà tất kích động như vậy?" Một giọng nói tà mị, mang theo vẻ bỡn cợt vang lên trong phòng khách.
Cố Thanh Hoàn không kịp ngẫm nghĩ, một khuôn mặt tuấn tú đã xuất hiện trước mặt cô, "Lục tiểu thư, ái thiếp của Thế tử gia bị người rạch mặt ở hậu hoa viên, việc này có phải do cô làm không?"
Mặc dù Cố Thanh Hoàn không có ấn tượng tốt đẹp gì với gương mặt trước mắt, nhưng lại không thể không gật đầu nói hùa theo: "Bẩm Vương gia, việc này chắc chắn không phải ta làm."
"Đã nghe thấy chưa?"
Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt, đứng thẳng người dậy, ánh mắt thản nhiên: "Ngọc Xương huynh à, theo như bản vương thấy, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?"
Người hầu thân cận đỡ một cước thay Cố Thanh Hoàn, Thọ vương lại tự mình đứng ra nói đỡ cho cô, không biết kẻ điên này đã lọt vào mắt
xanh của Thọ vương từ bao giờ.
Hoa Dương chỉ ngẫm nghĩ trong giây lát đã hiểu ra. Lão tổ tông Tưởng gia chẳng phải là ngoại tổ mẫu của Thọ vương sao.
Di nương mà Tần Thế Xương yêu chiều nhất bị hủy dung, hắn ta nào có tâm tư mà nghe lọt lời người khác nói, đừng nói là Thọ vương, dù là Hoàng đế đang ở trước mặt, hắn ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho hung thủ.
Trần thị hiểu rõ tâm tính của con trai, vừa thấy vẻ mặt này của hắn ta liền biết sắp có chuyện xấu xảy ra, Trần thị bước lên ngăn trước mặt con trai nói: "Vương gia thứ lỗi, vừa hay trong phủ của ta có hai đứa nha hoàn đã chứng kiến tận mắt là do Lục tiểu thư Cố phủ ra tay, vì vậy..."
Tiếng phẩy quạt của Triệu Cảnh Diễm vang lên phần phật, giống như không nghe thấy một lời nào của Trần thị, ánh mắt hắn nhìn xuống người con gái đang quỳ.
Có lẽ là vì Cố Thanh Hoàn đang quỳ, cho nên Triệu Cảnh Diễm cảm thấy hôm nay trông cô có vẻ mỏng manh vô cùng, không còn chút cao ngạo nào của Kim thần y lúc trước.
Thật là một kẻ ngốc, một di nương cũng đáng cho cô cứu giúp vậy sao, giờ thì hay rồi, làm việc tốt không được tán thưởng, lại còn khiến mình bị liên lụy.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Cảnh Diễm toát ra vẻ ngang tàng, hắn cười lạnh, nói: "Theo ta được biết, Lục tiểu thư lần đầu đến quý phủ làm khách, không thù không oán gì với Hà thị, chẳng lẽ đầu óc cô ta có vấn đề hay sao mà lại đi hại người?"
"Bẩm Vương gia, Lục muội nhà ta vốn có bệnh ngu si, tuy trước đây đã từng cắn Hiền vương bị thương, nhưng cuối cùng đã được Kim đại phu chữa trị, tuyệt
đối không thể nào làm người khác bị thương."
Ngô Nhạn Linh nãy giờ vẫn không lên tiếng, vậy mà bây giờ lại bày ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm.
Nhưng lời này lọt vào tai Cố Thanh Hoàn và Triệu Cảnh Diễm lại mang một hàm ý khác. Hai người không hẹn mà cùng dùng khóe mắt liếc Ngô Nhạn Linh, trong lòng mỗi người đều sinh ra cảm giác khác thường.
Ngô Nhạn Linh này được lắm, chỉ một câu bâng quơ đó, không chỉ không tẩy hết tội danh, mà còn khiến cô ngồi chắc trên vị trí hung thủ.
Quả nhiên, Tần Ngọc Xương nghe được lời này, tròng mắt suýt rơi ra ngoài, "Thì ra là một ả ngu si, bảo sao vô duyên vô cớ đả thương người khác."
Đám người nghe được lời này, vẻ mặt nhìn về Cố Thanh Hoàn mang theo vài phần hiểu ra, thì ra là cô gái này.
"Á, gấu quần Lục muội dính máu kìa!" Cố Thanh Vân la lên thất thanh.
Thiếu nữ mặc xiêm y màu hồng nhạt, đôi mắt to tròn trợn trừng, trên khuôn mặt lại là vẻ bàng hoàng, khiến người ta tin tưởng không chút nghi ngờ.
Đám người có mặt ở đây vừa nghe được lời này, tranh nhau nhìn về phía gấu quần Cố Thanh Hoàn. Quả nhiên, trên gấu quần màu nhạt, có một vết máu đã đông lại.
Cố Thanh Hoàn cảm thấy nực cười không thôi. Thì ra cái gọi là tỷ muội lại chính là kẻ cầm dao đâm sau lưng ngươi, xem ra bản thân cô vẫn còn quá nhân từ nương tay.
Thật đúng là m* nó chứ!
A Ly chắn trước mặt Cố Thanh Hoàn, sắc mặt xanh mét. Đám ăn hại ngu xuẩn các ngươi, nếu Lục tiểu thư
muốn đả thương người khác, dựa vào bản lĩnh của Lục tiểu thư, hoàn toàn có thể khiến các ngươi thần không biết quỷ không hay trúng độc mà chết.
Triệu Cảnh Diễm nhìn nét mặt A Ly, lại nhìn Cố Thanh Hoàn cúi đầu không nói gì, ý muốn bao che khuyết điểm tự nhiên dâng trào trong lòng.
Khốn kiếp, Cố Thanh Hoàn này tốt xấu gì cũng là người bản vương bảo kê, đám người ngu ngốc không có mắt này, lẽ nào không nhìn ra ý tứ của bản vương.
Dám động thủ trên đầu thái tuế, hôm nay bản vương mà không nhân cơ hội làm cho long trời lở đất thì bản vương không phải họ Triệu.
Hắn sầm mặt xuống, đang định mở miệng nói chuyện, lại nghe một giọng nói ôn nhuận như ngọc từ tốn vang lên.
"Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, theo như tại hạ thấy, chi bằng để người của Lục Phiến Môn tra xét vụ án, cũng đỡ cho hai bên chịu oan ức."
Giọng nói vừa vang lên, thân thể Cố Thanh Hoàn rõ ràng run lên, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm. Giọng nói này, ấm áp, dịu dàng, êm tai, không nhanh không chậm, tựa như dòng suối khiến lòng người thấy bình yên.
Dù hóa thành tro cô cũng không quên. Là hắn, không ngờ hắn cũng đến.
Triệu Cảnh Diễm vừa thấy người nói chính là Tô Tử Ngữ, con trai Binh bộ Thượng thư, khóe miệng không khỏi toát ra ý cười rất rõ ràng, nhưng trong ý cười này lại ẩn giấu ba phần lạnh lẽo.
"Ái chà, thì ra là Tô Tam gia, ngọn gió nào đã thổi ngươi đến đây?"
Tô Tử Ngữ tiến lên, cung kính cúi chào: "Tử Ngữ bái kiến Vương gia."
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm càng thêm sắc bén, khí thế bức người của kẻ bề trên hoàn toàn tỏa ra: "Miễn lễ."
Tô Tử Ngữ vô cùng quy củ, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ Vương gia."
"Tô Tam gia, nhờ đến Lục Phiến Môn tra xét một vụ án trong nội trạch, phải chăng có phần giết gà dùng dao mổ trâu?" Triệu Cảnh Diễm mở quạt đung đưa, trong lời nói mang theo vẻ trào phúng.
"Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu thật. Nhưng Tử Ngữ cho rằng, vẫn cần tra xét rõ ràng, tránh cho người tốt bị oan, kẻ xấu thoát tội." Tô Tử Ngữ cung kính.
"Không cần tra, ta làm chứng cho cô ta!"
Ân Lập Phong chắp tay bước vào, đi đến trong phòng khách.
Triệu Cảnh Diễm vừa nhìn thấy Ân Lập Phong, vẻ mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc như dao cạo. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Ân Lập Phong tựa như nhận ra ánh mắt của Triệu Cảnh Diễm, cũng liếc nhìn lại một cái, cao giọng nói: "Nghe nói bên này đang điều tra vụ án, ta không thể không vì Lục tiểu thư Cố phủ nói đôi ba câu."
Triệu Cảnh Diễm vừa nghe hắn muốn nói đỡ cho Cố Thanh Hoàn, ba phần lạnh lẽo lập tức trở thành sáu phần, động tác phe phẩy cây quạt cũng trở nên chậm hơn.
A Ly bên cạnh nhìn thấy rõ, ánh mắt sắc như dao liếc Ân Thế tử.
Ân Lập Phong dường như không thấy, tự nói tiếp: "Hôm nay cũng thật đúng dịp, ta và Tiểu Trung thấy hòn non bộ trong phủ trùng trùng điệp điệp, bỗng dưng nổi hứng đi ngắm, nào ngờ vừa lúc đứng trên hòn non bộ thì được xem một vở kịch hay."
Tần Ngọc Xương lạnh lùng nói: "Kịch hay gì?"
"Bản Thế tử nhìn thấy, một chủ một tớ đi từ đường hoa đến, người hầu có việc rời khỏi, chủ tử mới đi được vài bước, một gã dáng vẻ như nô bộc đã chạy tới bịt miệng cô ta lại, rạch một dao lên mặt. Đúng lúc này, Lục tiểu thư mang theo hạ nhân đi đến. Thấy cảnh đó, Lục tiểu thư lập tức ra lệnh cho hạ nhân đi báo tin, còn mình thì đứng lại bảo vệ người phụ nữ kia."
Ân Lập Phong khẽ thở dài, lắc đầu liên tục, dáng vẻ như vô cùng đau đớn.

"Theo ta, Lục tiểu thư này cũng đúng là kẻ ngu ngốc, quang minh chính đại đợi người đến, nói rõ mọi việc ra, không chỉ có thể rũ sạch tội danh mà còn được khen ngợi đôi ba câu. Thế mà cô ta lại yên lặng lẩn đi mất. Mặc dù bản Thế tử rất tức giận vì chuyện cô ta từng cắn tỷ phu của ta bị thương, nhưng cũng không đành lòng khiến người tốt không được báo đáp, không thể không nói rõ chân tướng mọi chuyện."
Ân Lập Phong dứt lời, nhìn qua đám người đang trợn mắt hốc mồm, đưa tay vỗ vỗ vai Tần Ngọc Xương, vẻ mặt tiếc hận nói: "Đàn ông yêu sắc đẹp, phụ nữ lại ưa đố kị, chi bằng Tần Thế tử ngẫm nghĩ lại xem, ái thiếp của ngươi có cản lối người nào không."
Cố Thanh Hoàn chưa từng nghĩ đến, kiếp trước cô và Ân Lập Phong luôn đối chọi gay gắt, vậy mà kiếp này hắn ta lại đứng ra nói đỡ cho cô.
Cô cúi đầu xuống thấp hơn nữa, che lại cảm xúc phức tạp trong mắt.
Ân Lập Phong cười ha hả, nói: "Nếu Tần Thế tử vẫn không tin, có thể nhanh chóng phái người đi điều tra trong phủ, gã nô bộc kia là một kẻ thuận tay trái."
Ba chữ thuận tay trái vừa thốt ra, Tần Ngọc Xương và Trần thị liền căng cứng. Trong đám thị nữ, nô tài mà Thế tử phi mang theo từ nhà mẹ đẻ tới, có một nhà có ba người con đều thuận tay trái.
Mẹ con hai người liếc nhau, Ân Thế tử đã biết chuyện này không thể giả được, chỉ là tình hình bây giờ... có phần đâm lao thì phải theo lao.
Dù gì Trần thị cũng đã trải đời, bà ta vội bước tới đỡ Cố Thanh Hoàn đứng dậy, ôm chặt tay không thả, lại còn rơi vài giọt nước mắt, miệng than thở: "Thật là đứa trẻ ngoan, bị hàm oan cũng không nói tiếng nào, Quận chúa à, là ta trách lầm cô bé rồi."
Quận chúa đang lo việc hôm nay làm sao giải quyết, không ngờ thế cục xoay vần, vội vàng khách sáo nói: "Cũng trách đứa nhỏ này ăn nói vụng về, không biết tự phân trần cho mình vài câu."
Vẻ mặt Ngô Nhạn Linh hơi lạ thường, cô ta vẫn cười nói: "Ta đã sớm nói, Lục muội không phải loại người như vậy, là chúng ta trách nhầm muội ấy thôi."
Hai cô thứ nữ không thể tiếp lời, chỉ đành cúi gằm đầu xuống.
Cố Thanh Hoàn thấy bọn họ làm bộ làm tịch như vậy, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
Triệu Cảnh Diễm gấp quạt lại, vui cười nói: "Vở kịch này nhất định phụ hoàng sẽ thích nghe, lát nữa bản vương nhất định phải kể lại thật rõ ràng vở kịch đặc sắc này cho phụ hoàng mới được."
Thọ vương nói chuyện, ai dám xem là chuyện đùa, nếu việc này truyền tới tai Hoàng thượng...
Tần Thế tử căng thẳng, cẩn thận nói: "Vương gia thứ lỗi, việc không quan trọng này cũng không cần nói trước mặt Hoàng thượng làm gì. Tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời Vương gia quá bộ!"
Triệu Cảnh Diễm rất không khách khí đẩy bàn tay Tần Thế tử ra, cười gằn: "Tần Thế tử, ngươi cũng biết đấy, Lục tiểu thư này là người mà lão tổ tông rất yêu quý. Bản vương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi lão tổ tông. Ngươi nói xem, nếu chuyện
này truyền đến tai lão tổ tông..."
Trần thị sao không nghe ra thâm ý trong lời này, vội vàng cao giọng nói: "Người đâu, Lục tiểu thư bị oan ức, chuẩn bị một xe lễ lớn cho Lục tiểu thư mang về phủ."
Triệu Cảnh Diễm thấy thế, vui sướng cười to mấy tiếng, tiếng cười kia lọt vài tai mọi người, lại có vẻ chói tai vô cùng.
Ánh mắt mọi người nhìn về Cố Thanh Hoàn cũng đã mang theo cảm xúc bất đồng.
Lúc này Cố Thanh Hoàn mới thoát khỏi cái ôm của Trần thị, ánh mắt không tự chủ được mà tìm kiếm giọng nói quen thuộc kia.
Vừa ngẩng đầu lên, một đôi mắt sâu thẳm, sáng rực đã đập vào mắt cô, đồng tử đen láy tựa như đêm đen, trong đôi mắt mang theo vẻ ưu sầu nhàn nhạt, khiến người ta vừa liếc mắt đã sa vào trong đó.
Hắn mặc áo gấm màu xanh ngọc, bên hông đeo ngọc bội thượng phẩm, vóc người cao lớn, tác phong nhẹ nhàng, mỗi cử chỉ đều toát ra phong thái của một công tử quý tộc phong lưu.
Tim Cố Thanh Hoàn đập thình thịch, cô nghiến răng ken két, nỗi oán hận trong lồng ngực gào thét không ngừng, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Cô bỗng ôm ngực, nhất thời, tai ong ong, không nghe được tiếng gì khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.