Cô không kịp nghĩ nhiều, buột miệng đáp: "Ta đến từ nơi ta đến, ta đi đến chỗ ta đi."
Ân Lập Phong rất khó chịu với lời này, lập tức châm biếm: "Chẳng lẽ Lục tiểu thư bái Phật nhiều quá, cho nên mở miệng cũng nói lời của Phật. Còn nhỏ tuổi, đừng có làm ra vẻ thâm sâu thế kia."
Cố Thanh Hoàn cười khẽ, rũ mắt đáp một câu: "Đa tạ Thế tử chỉ giáo, xin cáo lui."
"Chậm đã!"
Ân Lập Phong bước một chân ra, cản hết đường đi của Cố Thanh Hoàn, hương quýt quen thuộc tiến vào mũi, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Ân Lập Phong rất thích ăn quýt, một năm bốn mùa, bất kể là ngày nào cũng phải ăn một hai quả quýt mới chịu được.
Vì vậy, phủ Anh Quốc công còn xây riêng một hầm chứa quýt cho hắn ta. Hỏng rồi thì ném bỏ, mua đợt mới thay vào. Không biết tốn bao nhiêu là tiền.
Kiếp trước, lúc cô và hắn ta cãi nhau, cuối cùng cô luôn giận dữ mắng mấy câu như "Ân quýt", "quýt hỏng", "quýt thối" rồi mới thôi.
Nhoáng một cái đã sáu năm trôi qua, cái chứng thích ăn quýt đến nghiện của kẻ này vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Ân Lập Phong thấy cô cúi đầu không nói gì, ánh mắt đảo quanh trên người cô.
Không phải Cố Thanh Hoàn này vừa khỏi bệnh điên sao, làm sao biết hành y chữa
bệnh, chẳng lẽ vì dòng máu Tiền gia chảy trên người cô, cho nên trời sinh đã biết? Lý do này có vẻ gượng ép quá.
"Thế tử còn có chuyện gì không?" Cố Thanh Hoàn không thích ánh mắt của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848011/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.