Cố Thanh Vân thấy sắc mặt Cố Thanh Hoàn không khỏi giật nảy mình. Cô ta huých Cố Thanh Liên một cái, hai người liếc nhau, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Mẹ ơi, chắc không phải đồ điên này lại phát bệnh chứ, lần mất mặt này bọn họ không gánh nổi đâu.
Cố Thanh Vân nhanh trí, nghiêng đầu nói nhỏ: "Lục muội, mẫu thân bảo muội đến vườn hoa ngắt một cành hoa mai về, muội mau đi đi."
Cố Thanh Hoàn cúi đầu không nói lời nào, tiếp tục giữ nguyên dáng vẻ đờ đẫn, giống như không nghe thấy gì cả.
Cố Thanh Vân dùng sức đẩy cô một cái, lạnh lùng nói: "Còn không mau đi!"
Cố Thanh Hoàn đứng thẳng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Vân, sau đó không nói lời nào, xoay người rời đi.
Cố Thanh Vân đắc ý cười nói: "Kẻ ngu này đúng là phát bệnh thật rồi."
"Tam tỷ, đuổi người đi thế kia liệu có bị mẫu thân mắng không?" Cố Thanh Liên hơi lo sợ.
Cố Thanh Vân cười khẩy, "Để nó lên cơn điên trong đây rồi làm mất hết mặt mũi của Cố phủ mới bị mẫu thân mắng."
Trong vườn gió lạnh thổi qua, cơ thể Cố Thanh Hoàn run lên, cô mờ mịt ngẩng đầu, dường như không biết mình đang ở đâu.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thì ra mình đang đứng sau một tảng đá lớn, đối diện là bức tường cao màu xám.
"Tiểu thư!" Giọng Nguyệt nương mang theo vẻ lo lắng truyền đến từ phía sau.
"Sao ta lại ở chỗ này?" Cố Thanh Hoàn khó hiểu.
Nguyệt nương lo lắng nặng nề đáp: "Nô tỳ cũng không biết, vừa nãy tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848010/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.