Chương trước
Chương sau
Nguyệt nương và Xuân Nê phát hiện ra rằng, kể từ ngày tiểu thư được Thọ vương đưa trở về, nụ cười trên mặt ít đi rất nhiều, trông có vẻ như có tâm sự nặng nề.
Nguyệt nương và Xuân Nê đánh tiếng thăm dò mấy lần, nhưng tiểu thư vô cùng thận trọng, không để lộ ra một tý nào. Chuyện này thật sự chưa từng xảy ra bao giờ.
Hai người không khỏi âm thầm suy đoán, rốt cuộc hôm ấy, giữa tiểu thư và Thọ vương đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Thọ vương ức hiếp tiểu thư? Nhưng tiểu thư thông minh như vậy, sao có thể bị ức hiếp được.
Trước tiệc đầy tháng một ngày, hạ nhân mang áo quần mới may xong cùng với đồ trang sức đến. Cố Thanh Hoàn nhìn liếc qua, chọn mấy thứ rồi bảo Nguyệt nương mang đi cho Nhị tiểu thư. Còn mình thì giữ lại mấy món đồ đơn giản, mộc mạc.
Nguyệt nương trở về, mang theo hai túi thêu do Nhị tiểu thư tự làm, Cố Thanh Hoàn nhìn những đường chỉ nhẵn nhụi trên túi, hoa văn sống động như thật, trên mặt mới lộ ra vẻ vui thích.
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời rạng ngời, cả bầu trời không một gợn mây.
Mấy chiếc xe ngựa của Cố phủ nối đuôi nhau ra ngoài, Cố Thanh Hoàn được sắp xếp ngồi chung xe với Quản thị. Trong giây phút được đỡ lên xe, cô thấy rõ gương mặt của Nguyệt nương bỗng trở nên trắng bệch.
Hôm nay Quản thị mặc áo lụa màu đỏ điểm xuyết bởi những sợi chỉ vàng, đầu cài bộ dao chạm khắc hình chim phượng, trông có vẻ điềm đạm, nhu mì, tựa như một đóa hoa cúc thanh cao, mang theo ý vị của một người phụ nữ chín chắn.
Khó trách có thể quyến rũ được Đại gia, một nhân vật như vậy, các thê thiếp trong hậu viện của Đại gia há có thể sánh được. Dù là trong phòng của Nhị gia cũng không ai có thể sánh với cô ta.
Quản thị thấy Lục tiểu thư nhìn mình, bèn cười nói: "Muội tới Kinh thành đã được một thời gian, sao không thấy đến phòng của tẩu ngồi chơi một chút."
Cố Thanh Hoàn cắn răng nói: "Tẩu còn phải chăm sóc cho Đại ca, còn có cả điệt nhi, muội sợ làm phiền Đại tẩu nghỉ ngơi."
Quản thị nghe lời này, ý vị sâu xa mà nhìn cô một cái.
Chỉ từ một câu nói này liền biết được Lục tiểu thư này giáo dưỡng không tệ, xem ra đều là công lao của Nguyệt nương.
"Cái gì mà làm phiền chứ, chỉ cần muội đến, Đại tẩu mong còn không kịp."
Cố Thanh Hoàn nghĩ đến vẻ mặt quyến rũ của cô ta lúc ôm ấp Cố Thị lang, trong lòng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng không dám nhận lời, chỉ khẽ cười.
Quản thị không hiểu ra sao, không khỏi đánh giá trang phục hôm nay của Cố Thanh Hoàn rồi cười nói: "Hôm nay sao muội ăn mặc đơn giản như vậy, không phải mỗi người trong phủ đều được thêm trang sức và áo quần mới sao?"
Cố Thanh Hoàn suy nghĩ ẩn ý trong lời nói này, cẩn thận đáp: "Đại tẩu cũng biết đấy, ta vốn nghịch ngợm, cho dù có dùng cũng không thể nào thể hiện được giá trị của quần áo với trang sức đó."
Một câu nói nghe như đùa này lại khiến Quản thị có phần khiếp sợ.
Câu trả lời khiêm tốn, khéo léo như vậy, nếu là một người phụ nữ đã có tuổi nói thì chẳng có gì lạ. Nhưng Lục tiểu thư còn chưa đến tuổi cập kê, lại thêm bệnh điên mới khỏi được vài tháng, vậy mà lại có thể nói ra câu đó, điều này thật khiến Quản thị thán phục.
Cố Thanh Hoàn cũng không để ý tới ánh mắt quan sát của Quản thị, chỉ mỉm cười một cái rồi nhắm mắt lại.
Một cô gái có thể dan díu với cha chồng của mình ngay dưới tầm mắt của người khác, lá gan đúng là quá to. Tuy rằng Quản thị không đụng chạm gì tới cô, nhưng rốt cuộc cũng không phải người cùng một đường, tốt nhất cứ tránh xa thì hơn.
Xe đi khoảng một canh giờ thì đến phủ Trấn Quốc công.
Cánh cổng của phủ Trấn Quốc công được mở rộng, hai bức tượng sư tử đá trước cửa uy phong lẫm liệt, hơn mười chiếc xe ngựa sang trọng đang dừng trước cửa, xe ngựa của Cố phủ xen lẫn vào giữa, trông có vẻ rất tầm thường.
Cố Thanh Hoàn vừa xuống xe liền có nha hoàn, ma ma tới tiếp đón, dẫn người Cố phủ vào trong.
Trấn Quốc công là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, vì vậy kiến trúc trông cũng rất khí phái, hiên ngang.
Đình đài lầu các, cỏ hoa cây cối không hề thiếu thứ gì, có thể nói những gia tộc thông thường không thể so sánh. Dù cho Quận chúa đã nhìn thấy đủ thứ tráng lệ, cũng không khỏi cảm thán một tiếng, thật là một gia tộc phú quý.
Kiếp trước Cố Thanh Hoàn chưa từng đến phủ này.
Tiền gia trước giờ đi theo Thái tử, có thể nói là quan hệ đối lập với gia tộc của Hoàng hậu, vì vậy người trong phủ Trấn Quốc công muốn xem bệnh, bắt mạch đều chưa từng tới mời tổ phụ.
Cố Thanh Hoàn giả vờ tò mò quan sát xung quanh, chỉ nhìn sơ vài lần, trong lòng đã căng thẳng.
Chẳng trách Ân Quý phi và Hoàng hậu đấu đá mấy năm nay, Hoàng hậu vẫn luôn chiếm ưu thế. Chỉ riêng sự giàu sang vô song của phủ Trấn Quốc công đã có thể chứng tỏ rằng, thực lực ẩn sau Hoàng hậu và Thụy vương không thể khinh thường.
"Đừng hết nhìn Đông lại nhìn Tây, cái điệu bộ quê mùa đó, khiến phủ chúng ta trông như không có quy củ vậy." Quận chúa quay đầu nhìn về phía ba cô con gái, không hề khách khí phê bình.
Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới phát hiện ra, hai vị tỷ tỷ cũng đang nhìn quanh bốn phía giống cô.
Chu thị cười nói: "Làm sao mà mấy cô nương đi theo em dâu học quy củ đã được mấy ngày mà trông vẫn thiếu quy củ vậy. Em dâu à, không thể mềm lòng quá được. Tương lai xuất giá rồi, thứ bị mất chính là thể diện của Cố phủ đấy."
Hoa Dương nghe lời này, da mặt run rẩy mấy cái. Ngoài mặt là đang nói giúp Hoa Dương, trên thực tế là đang cười mình không dạy dỗ nổi ba đứa con gái cho tử tế. Đúng là đồ tiện nhân.
"Thể diện của con gái đều là dựa vào số ngân lượng và gia thế mà có. Sau này ta chỉ cần chuẩn bị của hồi môn cho bọn chúng giống với Đại tiểu thư, để bọn chúng gả về nhà chồng cũng có mặt mũi."
Nụ cười trên mặt Chu thị lập tức cứng đờ.
Cố Thanh Hoàn đi theo sau hai người, có phần đồng tình nhìn sang Chu thị.
Người phụ nữ này trước giờ luôn phải ngậm bồ hòn trước Quận chúa, vậy mà vẫn chưa chịu cam lòng. Giờ thì hay rồi, lại bị xát muối vào vết thương lòng, đúng là tự rước lấy nhục.
Của hồi môn giống Đại tiểu thư sao, đồ của di mẫu làm sao mà đủ chia cho được.
"Mẫu thân nói ít vài câu đi, ở đây người đến người đi, để người ta thấy lại chê cười." Ngô Nhạn Linh cau mày, nhỏ giọng nhắc nhở.
Hai chị em dâu liếc nhìn nhau, mỗi người hất mặt qua một bên.
Tiện nhân, dám nhắc tới nỗi đau của ta, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết tay.
Đồ đàn bà ngu đần, dù ngươi có thủ đoạn đến đâu chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của Hoa Dương ta. Với loại người như ngươi, phu quân nuôi ca kỹ bên ngoài đúng là đáng đời.

Cố Thanh Hoàn âm thầm cười khẩy, ánh mắt lại liếc nhìn Ngô Nhạn Linh.
Trong phòng khách, tiếng cười nói không ngừng, mùi son phấn xộc thẳng vào mũi.
Phu nhân Trần thị của Trấn Quốc công được mọi người vây quanh, cười đến híp mắt.
Đám người Cố phủ tiến đến, tiểu bối hành lễ, nha hoàn thì bưng đầy lễ vật mừng đầy tháng dâng lên.
"Phu nhân, hôm nay là ngày đại hỉ của quý phủ, trong phủ cũng không có gì qúy hiếm, đành chuẩn bị một gốc san hô làm lễ mừng. Tuy rằng có phần đơn sơ, chỉ hi vọng phu nhân không chê."
Trần thị ngước nhìn, cây san hô kia cao chừng hơn ba thước, phía trên nạm rất nhiều đá quý, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rực rỡ đến chói mắt, vừa nhìn đã biết là vật phi phàm.
Chỉ là lễ đầy tháng của trưởng tôn, vậy mà Cố phủ lại tặng lễ vật quý giá, có thể thấy được đây là kẻ thức thời.
Ý cười trong mắt Trần thị rõ thêm vài phần, bà ta liền cầm tay Hoa Dương, một hồi vẫn chưa buông, hai người trò chuyện thân mật với nhau, tựa như tỷ muội thân thiết, để mặc Đại nãi nãi Chu thị đứng xấu hổ ở một bên.
Khuôn mặt phấn son của Chu thị đã có phần nóng như lửa đốt. Bà ta không dám oán giận Trần thị, chỉ đành ghi nhớ món nợ này lên người Hoa Dương.
Chu thị nào biết, hành động này của Trần thị chính là để khiến bà ta phải xấu hổ. Tuy chuyện hôn sự của Cao phủ không thể đổ lỗi lên đầu Chu thị được, nhưng xui xẻo thay, Trần thị chính là người nhỏ mọn như thế.
Cố Thanh Hoàn vừa thấy cây san hô này liền liên tưởng đến trận phong ba của Cao Tiểu Phong và Nhị tỷ thì hiểu ngay, lần này Cố phủ đã phải đổ không ít "máu".
Cô yên lặng nghe mọi người hàn huyên, theo đám người Chu thị ngồi xuống một bên. Quận chúa Hoa Dương và Ngô Nhạn Linh thì bị lôi kéo chuyện trò.
Cố Thanh Hoàn tìm một góc ít người chú ý, yên lặng mà nhìn những thứ gấm hoa rực rỡ trước mắt.
"Phủ Anh Quốc công đến!" Tiếng hô thanh thúy của nha hoàn vang lên trong phòng khách.
Trong mắt Cố Thanh Hoàn lóe lên sự hồ nghi.
Anh Quốc công là nhà mẹ đẻ của Ân Quý phi, trước giờ hai phủ này là ngoài mặt cười nói vui vẻ, nhưng sau lưng lại không ngừng đấu đá nhau. Tại sao hôm nay phủ đó cũng tới uống rượu mừng.
Trong lúc cô đang ngẫm nghĩ, đã thấy phu nhân Cừu thị của Anh Quốc công mặc một bộ áo quần mới tinh, đầu đội châu ngọc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào. Theo sau bà ta chính là đứa con gái được Cừu thị thương yêu nhất, Ân Đại Mi.
Thật là trùng hợp, không ngờ lại đụng phải nơi đây, Cố Thanh Hoàn chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Phủ Anh Quốc công có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh thành. Phủ đó nổi danh không chỉ vì có được một người Quý phi, mà còn vì Anh Quốc công sinh được tám cô con gái liên tiếp, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Anh Quốc công Ân Cửu Linh có một vợ sáu thiếp, hậu viện cực kỳ náo nhiệt. Thế nhưng chẳng biết đắc tội với thần tiên phương nào mà từ chính thất đến di nương, người nào cũng toàn sinh ra con gái.
Mấy năm đó, Anh Quốc công lúc nào cũng mặt ủ mày chau, chỉ vì không có nổi một đứa con trai mà hổ thẹn đến đầu cũng cúi thấp mấy phần.
Về sau Cừu thị mang thai, đến tháng thứ sáu thì được chẩn đoán là song thai. Anh Quốc công ăn chay niệm Phật, cấm dục suốt ba tháng trời, chỉ mong có được một đứa con trai.
Có thể là tấm lòng của Anh Quốc công đã cảm động trời xanh, cuối cùng Cừu thị sinh hạ một đứa con gái trước, sau đó lại đến một đứa con trai.
Anh Quốc công đón lấy đứa con trai không dễ dàng có được, phịch một tiếng quỳ xuống đất, tiếng khóc vang trời. Ngày hôm sau, ông ta liền vào cung cầu xin Hoàng đế phong đứa trẻ này làm Thế tử. Gần hai mươi năm trôi qua, Anh Quốc công cũng chỉ có độc một đứa con trai này.
Cừu thị có công sinh con trai, trưởng nữ lại gả vào phủ Hiền vương làm vương phi, bởi vậy ở trong phủ, tiếng nói cũng rất có trọng lượng, đến cả Anh Quốc công cũng phải nhường nhịn ba phần.
Sau khi sinh hạ một đôi long phụng, sống lưng của Cừu thị ưỡn đến thẳng tắp, hơn nữa càng thương yêu hai tỷ đệ đến cực điểm. Cũng chỉ vì tin lời của một vị hòa thượng, cho nên bà ta quyết giữ con gái đến tuổi đôi mươi mới gả đi, nhìn khắp Kinh thành này, cũng chỉ có Cừu thị mới làm ra được chuyện như vậy.
Cố Thanh Hoàn cúi đầu, đắm chìm trong thế giới của mình, không nghĩ đến chính giữa phòng khách lại đang xảy ra một cuộc tranh đấu hăng say. Đợi khi cô hoàn hồn, đao quang kiếm ảnh giữa Trần thị và Cừu thị đã biến mất, chỉ còn lại những lời tâng bốc đầy mỉa mai mà thôi.
"Người kia chính là Ân Đại Mi, đúng là trông rất xinh đẹp."
"Người ta không chỉ xinh đẹp, lại còn là tài nữ nổi danh nhất Kinh thành. Thi từ ca phú, không gì không biết, tài văn chương xuất sắc đến nỗi, ngay cả Hoàng thượng cũng phải khen ngợi."
"Nghe nói người Ân Quý phi thương yêu nhất chính là cô cháu gái này."
"Đương nhiên rồi, Ân Quý phi chỉ sinh được một Hiền vương, vậy nên coi cô ta như con gái ruột, vô cùng cưng chiều, ba ngày lại truyền tiến cung gặp mặt."
"Mẹ ơi, bảo sao Tô Tử Ngữ bằng lòng đợi cô ta, thật đúng là tốt số."
"Nghe nói, Tô Tử Ngữ đã hơn hai mươi tuổi, nhưng vì cô ta, cả một nha hoàn ấm giường cũng không có, thật là si tình..."
Hai tiểu thư quyền quý trước mặt Cố Thanh Hoàn che khăn nói nhỏ với nhau, tiếng nói truyền đến trong tai Cố Thanh Hoàn lại tựa như sét đánh giữa trời quang.
Sáu năm rồi, đã sáu năm chưa nghe đến cái tên này rồi. Vết thương do tên bắn vào trái tim tựa như lại rách ra, dường như có máu đang phun ra từ đó, khiến cô choáng đầu hoa mắt, đau đớn không chịu nổi.
Thanh Hoàn ngẩn người, tâm thần không biết dạt về phương nào. Hàm răng cô nghiến lại, tay siết chặt khăn, từng đốt ngón tay hiện rõ lên những đường gân xanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.