*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Đình Thâm thì nghĩ không cần rắc rối như vậy, dẫu sao Diệp Thâm cũng sẽ đến kiểm tra mắt định kỳ cho mình, trong nhà cũng có một quản gia và cả dì giúp việc rồi
Mình chỉ không nhìn thấy mọi thứ mà thôi, cũng không phải là bị liệt toàn thân, không cần phiền phức như thế.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nếu đã mời hộ lý rồi thì Thẩm Đình Thâm cũng sẽ không cổ bảo người ta đi
Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy, cho nên anh không biết bây giờ rốt cuộc là mấy giờ, cũng không biết đại khái là thời gian nào
Dẫu sao cho dù là thời gian nào, thế giới của Thẩm Đình Thâm đều là một mảng đen thẫm, người không có ánh sáng như anh không có yêu cầu gì về thời3gian
Máy tạo ẩm và điều hòa trong phòng vẫn luôn bật, anh hoàn toàn không thể cảm thấy chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm
“Có chuyện gì không?” Thẩm Đình Thâm lên tiếng hỏi, cửa phòng mình không khóa, nhưng người trong nhà không được phép thì cũng sẽ không tùy tiện vào
“Nên ăn cơm rồi.” Hộ lý đứng ở cửa phòng anh, giọng nói hơi lớn để Thẩm Đình Thâm có thể dễ nghe thấy lời mình nói hơn
Nghe hộ lý nói vậy, bụng Thẩm Đình Thâm cũng kêu mấy tiếng “ọc ọc” cực kỳ phối hợp
Thẩm Đình Thâm cười bất lực, bèn lên tiếng, “Vào đi, cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-hon-nhan/3446294/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.