Rời khỏi địa lao, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly sóng vai mà đi. Diệp Ly hơi do dự ngẩng đầu hỏi: “Cứ thả Đàm Kế Chi như vậy, có được không?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cười nói: “Có gì được hay không? A Ly thích thì thả hắn ta, không thích thì giết là được.” Diệp Ly bất đắc dĩ liếc hắn một cái nói: “Giết người không phải là cắt cây củ cải, cái gì có thích hay không? Thả hắn ta cũng không sao, dù sao quả thật điều kiện mà hắn ta nói cũng rất tốt, nhưng cuối cùng ta cũng cảm thấy có chuyện gì đã bị bỏ sót.” Mặc dù Định Quốc Vương phủ gia đại nghiệp lớn, nhưng hiện tại quyết liệt với Mặc Cảnh Kỳ đã trở thành thế cục nhất định, sản nghiệp Định Vương phủ cũng không thể hoàn toàn không có tổn thất. Mười vạn lượng hoàng kim không nhiều, nhưng cũng không phải là một số lượng nhỏ. Hơn nữa, thế lực Đàm Kế Chi bố trí mười năm ở Tây Bắc và kinh thành, nếu như chỉ vì chuyện Đàm Kế Chi có ý đồ bắt nàng thôi, thì rõ ràng cho thấy giao dịch này đã có lời.
Mặc Tu Nghiêu học theo bộ dáng nhún nhún vai lúc bình thường của Diệp Ly, với hắn, thì quả thật giết người và cắt cây củ cải không không khác biệt lớn, “Thả liền thả, nếu hắn ta không đàng hoàng thì bắt lại là được.” Diệp Ly lại cười nói: “Vương gia cảm thấy Đàm Kế Chi rất dễ bắt sao?” Nếu lần này không phải Đàm Kế Chi xui xẻo vừa lúc ở Tây Bắc bị Mặc Tu Nghiêu biết, thì muốn bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-dich-phi/2229863/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.