Đêm về khuya chính là thời điểm ưa thích nhất của kẻ đi đêm. Một bóng ảnh màu đen vút nhanh qua bức tường quanh phủ Thái Thú, không tiếng động đáp xuống vườn hoa. Sau đó càng xuất hiện thêm nhiều người áo đen lẻn vào phủ Thái Thú từ phía sau tường rào, tỏa đi những nơi khác.
Trên một tòa lầu cách đó không xa, từ trong cánh cửa sổ khép hờ có vài đôi ánh mắt đang nhìn bóng dáng của đám người áo đen. Trên lầu, dưới ánh nến lờ mờ, Mặc Tu Nghiêu lười biếng ngồi dựa trên nhuyễn tháp, rũ mắt nhìn vào bóng đêm. Bên cạnh là Phượng Chi Dao, đám người Hàn Minh Tích, Tần Phong, Trác Tĩnh, Mặc Hoa cũng đều là hoặc ngồi hoặc đứng, nhàn nhã xem đám người áo đen đang tự cho mình là bí ẩn kia hành động. Hàn Minh Nguyệt đứng dựa vào cửa sổ, sắc mặt có chút tái nhợt mỏi mệt, nhưng ánh mắt chưa từng dời đi, gắt gao nhìn vào đám người áo đen phía dưới.
Phượng Chi Dao cầm lên một khối điểm tâm tinh mỹ đặt ở bàn bên cạnh, khó hiểu hỏi: “Những người này ngu thật hay giả khờ vậy? Nơi Định Quốc Vương gia đóng quân có thể dễ dàng xông vào như vậy mà bọn họ chưa từng hoài nghi một chút nào?” Nếu bọn họ có thể xông vào nơi ở của Mặc Cảnh Kì hay Lôi Chấn Đình cũng dễ dàng như vậy, việc đầu tiên bọn họ hoài nghi tuyệt đối là có lừa gạt gì không, chứ không phải thẳng tiến không lùi như vậy đâu. Tần Phong ôm kiếm trước người, hừ nhẹ một tiếng nói: “Chỉ sợ những kẻ này chẳng qua là bị phái tới thử pháo hôi thôi. Đối phương chẳng qua chỉ muốn biết Định Quốc Vương phủ đề phòng nghiêm ngặt đến mức nào rồi mới có thể thật sự động thủ đi.” Mặc Hoa gật đầu đồng ý với quan điểm của Tần Phong, so với trình độ thông thường của thích khách mà nói thì đám người này cũng quá gà mờ rồi, “Là Đàm Kế Chi?”
Trác Tĩnh trầm giọng nói: “Mới vừa rời đi khỏi Tây Bắc mà hắn đã không đợi được rồi sao?” Hàn Minh Tích tán thành cười nói: “Vậy thì chứng minh hắn rất nóng lòng muốn mạng của Tô Túy Điệp. Thoạt nhìn. . . Tô cô nương quả thật đang che giấu bí mật gì đó tương đối quan trọng chăng? Tần Phong, các ngươi rốt cuộc có làm được hay không vậy? Tô Túy Điệp giao cho các ngươi đã mấy tháng rồi đấy.” Nhắc tới chuyện này sắc mặt Tần Phong không khỏi trầm xuống, nhìn lướt qua bóng lưng chợt cứng ngắc của Hàn Minh Nguyệt không khỏi oán trách nói: “Nữ nhân này quả thật có chút khó bảo, giằng co mấy tháng cũng coi như khai hết rồi, chính là những chuyện liên quan đến Đàm Kế Chi thì không chịu mở miệng.”
“Thế nào gọi là khai hết?” Hàn Minh Tích chế nhạo, chính là bộ dạng không tin. Một đám được xưng là tra tấn người chuyên nghiệp, thế mà qua mấy tháng còn không thu thập được một nữ nhân vô dụng, lại còn không biết xấu hổ nói cái khỉ gì?
Tần Phong tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: “Không sai, ngay cả chuyện cô ta ngủ cùng bao nhiêu nam nhân cũng đều nói hết cả rồi!” Nói xong lời này, Tần Phong đã cảm thấy mình nói sai rồi. Tô Túy Điệp này đã từng là hôn thê của Vương gia, nhưng từ những gì thẩm vấn được cho thấy vị này không giống như người hiền lương hiểu lễ nghĩa, như vậy mặt mũi Vương gia có phải có chút. . . khó coi hay không? Lại dè dặt nhìn sang Mặc Tu Nghiêu, phát hiện Mặc Tu Nghiêu đang đỡ trán dựa vào nhuyễn tháp suy nghĩ đến xuất thần, trên mặt còn mang theo nụ cười như có như không, thoạt nhìn không giống như đang tức giận. Tần Phong không thể làm gì ngoài việc cầu nguyện Vương gia không nghe thấy hắn nói gì. Đang suy nghĩ, Mặc Tu Nghiêu đã ngồi dậy, một đầu tóc dài trắng muốt tùy ý xõa ở trên người, so với bộ dáng hờ hững trầm ổn lúc nãy nhiều thêm mấy phần lạnh nhạt., Mặc Tu Nghiêu nhìn Tần Phong một cái, chậm rãi nói: “Không cần phải gấp, trước khi hỏi được thì cũng đừng giết người vội. Dĩ nhiên. . . Nếu như ngươi nhận được tin tức từ con đường khác, cũng không cần bẩm báo lại với Bản vương và Vương phi.” Ý là, hắn chỉ quan tâm đến bí mật Tô Túy Điệp đang giấu diếm, về phần sống chết của Tô Túy Điệp, toàn quyền do Tần Phong xử lý rồi.
Tần Phong không nhịn được rụt rụt cổ, Vương gia quả nhiên vẫn nghe thấy lời hắn nói sao? Mấy ngày này nhất định phải đi theo Vương phi. . . Không, mấy ngày này phải xuất môn làm ít chuyện rồi. Về phần Tô Túy Điệp. . . Tần Phong có chút buồn rầu nhìn Hàn Minh Tích, hắn thì không sao rồi, nếu Vương gia không thèm để ý thì cho dù hắn có giết chết Tô Túy Điệp thì cùng lắm là sau này nghĩ biện pháp bắt Đàm Kế Chi thẩm vấn cũng thế thôi. Nhưng… quan hệ của hắn và Hàn Minh Tích cũng không tệ lắm, mà Hàn Minh Tích lại là thân đệ đệ của Hàn Minh Nguyệt. . . Cho nên, Tô Túy Điệp, người đàn bà này cứ để cho đám người kia ám sát coi như xong có được không?
Nhìn bóng dáng của người áo đen biến mất trong một tiểu viện hẻo lánh nhất phủ Thái Thú, Mặc Hoa vung tay lên ra hiệu cho thủ vệ phía ngoài, tỏ vẻ có thể thu lưới rồi. Chỉ chốc lát đèn dầu trong tiểu viện thắp sáng lên, sau đó mờ hồ truyền đến tiếng binh khí va chạm. Mặc Tu Nghiêu nhíu nhíu mi, nói: “Để cho bọn họ nhanh một chút, không nên ảnh hưởng đến Vương phi nghỉ ngơi.” Mặc Hoa nói: “Xin Vương gia yên tâm, âm thanh sẽ không truyền tới sân của Vương phi đâu.” Chính vì không muốn phiền toái đến người trong chủ viện nghỉ ngơi, mới cố ý đặt phòng giam phạm nhân ở nơi héo lánh nhất phủ Thái Thú. Hơn nữa ám vệ hạ thủ cũng có phân tấc, bọn họ ở nơi này cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được âm thanh, huống chi sân của Vương phi còn cách đây đến cả nửa quãng đường. Quả nhiên, không tới một khắc đồng hồ, ánh đèn trong tiểu viện xa xa kia một lần nữa dập tắt, cả phủ Thái Thú khôi phục lại yên lặng vốn có.
Tần Phong cau mày nói: “Mấy ngày này chỉ sợ không ít thích khách, thuộc hạ không rõ vì sao phải chuyển Tô Túy Điệp về lại phủ Thái Thú.” Để ở chỗ Kỳ Lân thật tốt, không ảnh hưởng đến ai.
Trác Tĩnh nói: “Đặt ở chỗ ngươi bên kia thích khách cũng không cần tới nữa rồi.” Bởi vì căn bản là không tìm được.
Phượng Chi Dao thấy không có việc gì nữA Lyền đứng dậy vươn vai, ngáp một cái nói: “Không có việc gì thuộc hạ cáo lui trước.”
Mặc Tu Nghiêu tùy ý gật đầu, Phượng Chi Dao vừa đi ra ngoài được hai bước tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: “Đúng rồi Vương gia, theo như dự đoán ước chừng ngày mai Từ Thanh Trạch sẽ đến, nghe nói cùng hắn tới còn có hai vị công tử khác của Từ gia. . . . . .”
Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu trầm xuống, mắt lạnh liếc Phượng Chi Dao một cái hỏi: “Lúc trước sao không nghe ngươi nói qua?” Trong ánh mắt của Phượng Chi Dao có chút hả hê, nhếch môi cười, nhún nhún vai nói: “Cái này. . . do lúc dùng bữa tối thuộc hạ mới nhận được tin tức. Khi đó không phải Vương gia còn đang phụng bồi Vương phi dùng bữa sao, thuộc hạ nào dám quấy rầy?” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi đi an bài, trong phủ không có chỗ ở rồi, vào trong thành tìm cho bọn họ một chỗ ở.” Phượng Chi Dao lắc đầu, “Vương gia, sợ rằng không được . . . Sân của Từ nhị công tử lúc trước đâu rồi, nếu Vương phi hỏi tới vì sao ba vị công tử Từ gia phải ở bên ngoài phủ thì thuộc hạ trả lời sao đây?” Mấy ngày nay, Mặc Tu Nghiêu hận không thể đem tất cả mọi người ở trong phủ Thái Thú đuổi hết ra ngoài, đứng mũi chịu sào chính là bốn người Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh, Lâm Hàn, Vệ Lận thường xuyên lăn qua lộn lại trước mặt Diệp Ly. Bất đắc dĩ ba người Trác Tĩnh lại là trợ thủ tùy thân của Vương phi, vốn phải ở lại trong phủ. Cho nên Phượng Chi Dao một mình một người gánh chịu hết lửa giận của Mặc Tu Nghiêu. Chẳng qua Phượng Chi Dao đột nhiên cảm thấy niềm vui thú được ở cùng mọi người, sống chết cũng không chịu chuyển ra phủ đệ riêng biệt. Cho nên mỗi ngày Mặc Tu Nghiêu có giày xéo hơn nữa hắn cũng vẫn vui vẻ bận rộn. Lúc này có cơ hội làm cho Mặc Tu Nghiêu ngột ngạt, Phượng Chi Dao đương nhiên sẽ dốc hết sức rồi.
“Phượng Tam. . .” Vẻ mặt Mặc Tu Nghiêu âm trầm, nói qua kẽ răng: “Cút.”
Phượng Chi Dao nhún vai không thèm để ý đến lời nói của Mặc Tu Nghiêu…, tâm tình muốn gây khó dễ người có lý do thực hiện. Phượng Chi Dao chắp tay cười nói: “Thuộc hạ cáo lui, thuộc hạ sẽ an bài thật tốt chỗ ở cho ba vị công tử Từ gia. Đặc biệt là Từ Ngũ công tử, nghe nói là định ở lại Nhữ Dương làm bạn với Vương phi, Ngũ công tử còn nhỏ tuổi vừa lúc có thể làm bạn với Vương phi, tránh cho Vương phi nhàm chán, Vương gia nói có đúng không?” Một mình ngươi không chịu làm việc coi như xong, lại còn không cho Vương phi làm việc, theo hắn biết Từ Ngũ công tử cũng không phải đèn cạn dầu, đến lúc đó buồn bực chết ngươi!
“Phượng Tam.” Mặc Tu Nghiêu bỗng nhiên cười một tiếng, nhìn Phượng Chi Dao nói: “Có ngươi nhắc nhở Bản vương mới nghĩ tới, trong phủ này vừa hay thiếu một tổng quản. Vừa lúc Mặc thúc muốn thu thập sản nghiệp các nơi, không bằng sau này liền để ngươi đảm nhiệm tổng quản trong phủ thì thế nào?”
Phượng Chi Dao nghệt mặt rồi, vội vã bại lui chuồn mất. Phượng Tam công tử phong lưu khắp thiên hạ lại trở thành tổng quản của Vương phủ ? So sánh một chút với các loại tổng quản phủ đệ trên khắp thiên hạ, Phượng Chi Dao nhất thời cảm thấy hình tượng công tử văn nhã tuyệt thế của mình trong nháy mắt liền bị hủy rồi.
Những người khác cũng rối rít cáo lui, chỉ còn lại hai huynh đệ Hàn Minh Tích và Hàn Minh Nguyệt, trong lầu các hoàn toàn yên tĩnh. Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên châm một chén rượu, mạn bất kinh tâm (không để ý) rót rượu vào chén, vừa suy tư đến lời nói của Phượng Chi Dao liền không có tâm tình mở miệng. Từ Thanh Trạch ở Hồng Châu, Từ Thanh Viêm ở Vân Châu, Từ Thanh Phong ở quân doanh quan nội, ba người này thế nào lại cùng đến một nơi. Quan trọng là, ba người này không an ổn mà đợi lại chạy đến Nhữ Dương làm gì? Hiện tại trong lòng Mặc Tu Nghiêu cực kỳ không muốn bất cứ người nào có liên quan tới Diệp Ly xuất hiện ở trong phủ, dẫn đi lực chú ý của A Ly. Thế mà ba người này lại là người cực kỳ quan trọng với A Ly! Trong lúc hắn xuất thần, lơ đãng để lộ ra âm trầm cùng với lạnh lẽo, làm cho không khí trong phòng vốn có chút vắng lạnh nay lại càng thêm ngưng trọng trầm thấp.
“Tu Nghiêu. . . . . .” Do dự một chút, Hàn Minh Nguyệt vẫn mở miệng gọi.
Mặc Tu Nghiêu nâng mắt nhìn hắn một cái, đáy mắt cực kỳ không bình tĩnh. Sau đó nhàn nhạt quét mắt nhìn Hàn Minh Tích một cái, Hàn Minh Tích bất đắc dĩ cau mày. Lúc trước Hàn Minh Tích dám không câu nệ khiêu khích Mặc Tu Nghiêu là bởi vì hắn hiểu rõ tính tình Mặc Tu Nghiêu. Nhưng kể từ khi Diệp Ly gặp chuyện không may, Hàn Minh Tích càng ngày càng cảm thấy không hiểu Mặc Tu Nghiêu rồi. Tựa như trước kia, hắn có thể chắc chắc Mặc Tu Nghiêu vì ở trước mặt Diệp Ly tuyệt đối sẽ không xuất thủ với hắn, nhưng hiện tại cho dù lý trí biết rõ Mặc Tu Nghiêu sẽ không động thủ với hắn, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt Mặc Tu Nghiêu rơi vào người mình, trong lòng Hàn Minh Tích luôn bất giác không thể khẳng định nữa. Cho nên hiện tại nếu không có chuyện gì hắn cũng không manh động mà đi khiêu khích Mặc Tu Nghiêu, nghĩ đến đây Hàn Minh Tích chỉ có thể cười khổ. Đây chính là khác biệt giữa hắn và Mặc Tu Nghiêu, không có thực lực kia, hắn căn bản cũng không có tư cách cùng Mặc Tu Nghiêu đi tranh giành sự chú ý của Quân Duy.
Hàn Minh Tích hiểu rõ, đây là Mặc Tu Nghiêu đang cảnh cáo hắn nếu như Hàn Minh Nguyệt không biết thu liễm thì hắn sẽ khách khí. Nhưng Hàn Minh Tích hiểu rõ thì có thể thế nào? Cho dù Hàn Minh Nguyệt có hồ đồ hơn nữa, cũng là ca ca duy nhất của hắn, ca ca nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, thương yêu hắn, dạy dỗ che chở cho hắn. Cho dù hắn có nghĩ đến nát óc, mãi mãi cũng không rõ vì sao ca ca tài trí ngút trời kia của hắn lại khăng khăng vì một nữ nhân không xứng đáng mà vứt bỏ hết thảy, cho dù hắn có bực tức chuyện Hàn Minh Nguyệt bỏ rơi gia tộc bỏ rơi mình cỡ nào, thì đến thời điểm Hàn Minh Nguyệt gặp nguy hiểm hắn cũng vẫn sẽ đi cầu Diệp Ly. Hàn Minh Tích lại càng hiểu vì sao Mặc Tu Nghiêu vẫn không động thủ với Hàn Minh Nguyệt, không phải bởi vì hắn nhớ đến tình nghĩa huynh đệ trước kia, mà vì hắn biết mình tất nhiên sẽ đi cầu xin Diệp Ly, mà Mặc Tu Nghiêu căn bản không muốn hắn đến cầu Diệp Ly, càng không muốn để cho hắn và Diệp Ly có quá nhiều tiếp xúc.
Bất đắc dĩ thở dài, Hàn Minh Tích đứng lên nói: “Đại ca, huynh trở về trước đi. Đệ còn có chuyện muốn nói với Vương gia.”
Hàn Minh Nguyệt nhíu mày, nhìn bộ dáng mệt mỏi bất lực của đệ đệ, cũng không đành lòng tiếp tục dây dưa làm đệ đệ khó xử nữa. Hắn có thể đánh đổi tất cả vì Tô Túy Điệp, nhưng trong những thứ đó chưa bao giờ tính đến đệ đệ của hắn.
Nhìn Hàn Minh Nguyệt đi ra ngoài, trong lòng Hàn Minh Tích thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi xuống. Mặc Tu Nghiêu có chút ngoài ý muốn nhìn Hàn Minh Tích ngồi đối diện nhíu nhíu mày. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Minh Tích mang theo một tia bất đắc dĩ, nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Vương gia, cầu ngài giúp đại ca của ta một chút.” Mặc Tu Nghiêu khẽ nhếch miệng lãnh đạm nở nụ cười, “Cầu xin ta? Hàn Minh Tích. . . Ngươi cầu xin Bản vương giúp đại ca ngươi sao? Bản vương nhìn không ra Hàn Minh Nguyệt có chỗ nào cần giúp đỡ, hắn rõ ràng đang rất vui vẻ chịu đựng đấy. Huống chi, vì sao Bản vương phải giúp?”
Hàn Minh Tích cắn răng nói: “Ta biết Tô Túy Điệp nhất định chỉ có một đường chết. Chỉ cầu Vương gia đến lúc đó thả cho đại ca ta một con đường sống.”
“Chỉ còn con đường chết?” Mặc Tu Nghiêu ngồi dậy, đánh giá Hàn Minh Tích, thú vị nhìn hắn hỏi: ” Vì sao ngươi không cầu xin Bản vương bỏ qua cho Tô Túy Điệp thành toàn cho Hàn Minh Nguyệt? Mặc dù Bản vương sẽ không đáp ứng, nhưng là lấy giao tình của ngươi với A Ly, ngươi đi cầu xin nàng thì tất nhiên nàng sẽ không cự tuyệt ngươi.” Nói đến cùng nhắc đến giao tình với A Ly, Mặc Tu Nghiêu có chút nghiến răng nghiến lợi. Mọi người bên cạnh A Ly, hắn ghét nhất chính là Hàn Minh Tích, hết lần này tới lần khác hắn đã đáp ứng A Ly sẽ không giết Hàn Minh Tích. Nhưng mỗi lần thấy ánh mắt Hàn Minh Tích nhìn A Ly , lại muốn đào mắt hắn lên!
Hàn Minh Tích trầm mặc chốc lát, cười khổ nói: “Vương gia đã biết rõ cần gì phải cố hỏi. Nếu là lúc trước, nói không chừng tại hạ thật sự sẽ đi cầu xin Vương phi giơ cao đánh khẽ. Nhưng hiện tại. . . Tô Túy Điệp cắn chết cũng không chịu nói ra, bí mật kia nhất định là rất trọng đại, một khi nói ra khỏi miệng, chắc chắn nàng ta phải chết. Mặc dù hiện tại không biết là chuyện gì. . . Nhưng chỉ sợ. . . Vương phi cũng chưa chắc làm chủ được. Huống chi. . . . . .” Hàn Minh Tích cười lạnh một tiếng nói: “Tô Túy Điệp kia là ai nào? Vì sao Bản công tử phải cầu tình cho nàng ta? Nếu nàng ta sớm chết thì hôm nay cũng không có nhiều chuyện như vậy rồi!”
“Ngươi thấy rõ hơn Hàn Minh Nguyệt nhiều đấy.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói, hai người đều hiểu, Hàn Minh Nguyệt không phải nhìn không rõ mà là hắn không chịu thừa nhận thôi. Công tử Minh Nguyệt từng vang danh thiên hạ, lại vì say đắm nữ nhân Tô Túy Điệp này mà sớm rơi vào mê chướng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Đều nói bên thôn mỹ nhân là mộ anh hùng, những lời này quả nhiên không sai.
“Nhưng có một câu ngươi nói sai rồi, Định Quốc Vương phủ không có bất kỳ chuyện gì mà A Ly không làm chủ được .” Nhìn Hàn Minh Tích trầm mặc, Mặc Tu Nghiêu tiếp tục nói: “Chỉ cần A Ly cao hứng, đừng nói là sống chết của một Tô Túy Điệp, cho dù nàng muốn mệnh của Bản vương, Bản vương cũng sẽ đưa đến trong tay nàng. Dĩ nhiên, ngươi không đi cầu A Ly là đúng, nếu ngươi khiến cho A Ly khó xử, Bản vương sẽ làm cho mọi người cùng khó xử theo. Mạng của Hàn Minh Nguyệt, Bản vương không có hứng thú. Nhưng ngươi tốt nhất nên nhớ rõ, còn dám dùng cặp mắt kia ngó chừng A Ly của Bản vương, Bản vương sẽ móc con mắt của ngươi ra!”
Hàn Minh Tích chỉ cảm thấy yết hầu đắng ngắt. Ngẫm lời Mặc Tu Nghiêu nói thì tất nhiên không phải cái nhìn bình thường rồi, bên cạnh Diệp Ly nhiều người như vậy, không thiếu người so với hắn còn thân cận hơn, nhưng Mặc Tu Nghiêu không có đi cảnh cáo Phượng Chi Dao, không cảnh cáo Tần Phong, cũng không cảnh cáo Trác Tĩnh Lâm Hàn Vệ Lận, vậy mà lại tới cảnh cáo hắn, dĩ nhiên Hàn Minh Tích biết là vì cái gì. Mặc dù hắn vẫn luôn cho rằng mình che dấu vô cùng tốt, nhưng cho dù có thể giấu diếm được bất luận kẻ nào, cũng không dấu diếm được trượng phu của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu. Ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Tu Nghiêu, Hàn Minh Tích cười lạnh nói: “Vương gia nói vậy hẳn cũng biết Quân Duy là kỳ nữ thế gian khó tìm, Vương gia có thể che được ánh mắt người trong thiên hạ sao? Hay Vương gia muốn giấu Quân Duy ở khuê phòng không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy?”
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lạnh lẽo, nụ cười càng thêm lạnh nhạt vô tình, “Bản vương dĩ nhiên sẽ không giấu A Ly ở khuê phòng. Vô luận Bản vương ở nơi nào, tất nhiên A Ly cũng sẽ đi theo làm bạn cùng Bản vương. Nhưng . . . Ai dám nhìn Bản vương liền móc con mắt của hắn!”
Hàn Minh Tích bỗng dưng thấy lạnh cả người, cuối cùng cũng không còn lời nào để nói, “Do ngươi may mắn gặp được nàng trước mà thôi!”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, hai đầu lông mày không khỏi đắc ý, “Bản vương gặp may thì làm sao? Hàn Minh Tích, nhớ kỹ bổn phận của ngươi, Bản vương đã đáp ứng A Ly không giết ngươi, ngươi tốt nhất chớ ép Bản vương làm trái với lời hứa.”
Hàn Minh Tích cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn cười nhạt nói: “Vương gia lo xa rồi. Hàn Minh Tích. . . Cũng không có suy nghĩ không an phận, đối với Quân Duy chỉ là quân tử chi giao mà thôi, chẳng lẽ chuyện này Vương gia cũng muốn ngăn cản?” Hắn biết mình không bằng Mặc Tu Nghiêu. Cái danh Phong Nguyệt nghe thì thật hay, chẳng qua chỉ là một hái hoa tặc không có bản lãnh thôi. Quân Duy không ghét bỏ thanh danh của hắn, cùng hắn tương giao, nhưng ở nơi này, trong loạn thế hắn không cách nào bảo vệ được an nguy của nàng. Kể từ khi Hàn Minh Tích gặp được Diệp Ly đến nay, chưa bao giờ hối hận như vậy, vì sao hồi nhỏ luôn lười biếng không nghe ca ca dạy bảo, kết quả bản thân văn không được võ chẳng xong. Nếu hắn giống như huynh trưởng, tài hoa mưu trí võ công, cho dù không bằng Mặc Tu Nghiêu, cũng có cái tư cách cùng hắn (Mặc Tu Nghiêu) tranh giành cao thấp.
Mặc Tu Nghiêu khẽ híp mắt, hoài nghi nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt. Mặc dù cực độ chán ghét nam tử tuấn mỹ phi phàm trước mắt này, nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng không thể không thừa nhận hắn đúng là toàn tâm toàn ý giúp đỡ A Ly . Hơn nữa. . . A Ly cũng cần có bằng hữu của mình. Nói toạc ra, Mặc Tu Nghiêu hắn ghen tỵ với Hàn Minh Tích thôi. Dung mạo Hàn Minh Tích đẹp hơn hắn, tính cách cũng tốt hơn hắn. Mặc dù võ công không thể so với hắn, địa vị cũng không bằng hắn, nhưng mấy thứ này thì có ích gì? Theo như lời Hàn Minh Tích mà nói…, tất nhiên có thể không chút do dự mà mang theo A Ly thoái ẩn du nhàn, trải qua cuộc sống bình dị ấm áp. Hắn đây là sợ A Ly thích nam tử như Hàn Minh Tích hơn, sợ A Ly sẽ hối hận vì gả cho hắn mà thôi. Vô luận như thế nào. . . Thế gian này ai cũng không thể cướp A Ly khỏi tay hắn!
“Bản vương liền tin ngươi một lần, nhưng ngươi nên nhớ, lời Bản vương đã nói vĩnh viễn có hiệu lực.” Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Hàn Minh Tích một mình một người ngồi bên cửa sổ, nhìn Mặc Tu Nghiêu xuống lầu xuyên qua vườn hoa, đi đến sân viện trung tâm của phủ Thái Thú. Nơi đó. . . Có nữ tử duy nhất từng khiến hắn động lòng. Gió nhẹ xuyên qua cửa sổ, Hàn Minh Tích chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt rét run.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]