Chương trước
Chương sau
Trở lại trong phủ, Diệp Ly dở khóc dở cười ôm đứa nhỏ tội nghiệp thay bé giải thích với Mặc Tu Nghiêu. Mặc dù Mặc Tiểu Bảo rất nhớ mẫu thân là thật, nhưng tuyệt đối không tới mức ngày nhớ đêm mong cái gì cũng không làm được đâu. Trên thực tế mấy tháng này Mặc Tiểu Bảo không còn áp bách của Mặc Tu Nghiêu, Thanh Vân tiên sinh lại vô cùng cưng chiều chắt ngoại này, hoàn toàn khác với nghiêm khắc với mấy huynh đệ Từ Thanh Trần, thế cho nên bạn nhỏ Mặc Tiểu Bảo đắc ý vênh váo như ngựa hoang vui đùa hết sức thống khoái. Thế cho nên vui quá hóa buồn, quên mất lúc trước Mặc Tu Nghiêu giao công khóa trở lại hẳn sẽ muốn kiểm tra.

Lần này Mặc Tu Nghiêu thật sự không cố ý làm khó Mặc Tiểu Bảo, giao bài tập cũng là muốn bé có thể đủ hoàn thành công khóa. Nhưng tại Mặc Tiểu Bảo quá mức thông minh, người thông minh khó tránh khỏi tâm nhãn nhiều hơn người khác nhiều một chút. Cho nên lề mà lề mề, đến lúc bỗng nhiên phát hiện phụ thân sắp trở lại mà công khóa mới làm không tới một phần ba.

“Tốt lắm, lại cho con mười ngày, hoàn thành hết công khóa phụ thân an bài có biết không?” Diệp Ly đưa tay xoa cái đầu nhỏ ỉu xìu của tiểu bằng hữu nhẹ giọng nói. Thật ra thì Mặc Tiểu Bảo nhỏ như vậy Diệp Ly cũng không thấy giao quá nhiều công khóa là chuyện tốt, nhưng đã bố trí rồi thì nhất định phải hoàn thành, không thể để cho đứa trẻ dưỡng thành tính trộm gian dùng mánh lới và may mắn được.

Mặc Tiểu Bảo tự biết đuối lý, cẩn thận giương mắt nhìn Diệp Ly một cái, giọng nói non nớt nói: “Mẫu thân, hài nhi biết sai rồi.” Diệp Ly gật đầu cười nói: “Biết sai có thể thay đổi chính là đứa trẻ ngoan.”

“Kia. . . Kia hài nhi có thể chậm mấy ngày đi theo thái công hay không?” Mặc Tiểu Bảo nhăn nhăn nhó nhó nói. Diệp Ly không nhịn được cười một tiếng nói: “Tốt, ngày mai chúng ta đi thăm thái công, sau đó cùng thái công nói mấy ngày này lại đi thư viện. Nhưng sau này cũng không thể như vậy, con đi theo thái công đọc sách phải hiểu được đạo lý kiên trì bền bỉ, không thể lơ là sự học, có biết không?” Mặc Tiểu Bảo biết điều gật đầu, Mặc Tu Nghiêu ngồi ở đó nhìn bé tự tiếu phi tiếu nói: “Không biết thì sau này cũng không cần theo thái công đọc sách rồi, quay đầu lại phụ vương để Đại cữu công dạy con nhé?” Sắc mặt Mặc Tiểu Bảo lập tức tựu suy sụp rơi xuống, so với đại cữu công ôn văn nho nhã phong độ lại có chút khiến bé e sợ, bé vẫn thích thái công hòa ái hiền lành hơn.

Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn hai cha con này, luôn nhìn đối phương không vừa mắt, cách xa mấy trăm mét cũng có thể cảm giác được, “Tu Nghiêu, thương thế của chàng còn chưa khỏi hẳn, hôm nay nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.” Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu ôn hòa, gật đầu. Ánh mắt Mặc Tiểu Bảo sáng lên, chớp đôi mắt to nhìn Diệp Ly, “Mẫu thân, Tiểu Bảo muốn ngủ cùng với mẫu thân.” Diệp Ly đang muốn trả lời, Mặc Tu Nghiêu đã không chút do dự một tay xách Mặc Tiểu Bảo đặt lên chân mình, hạ mắt liếc nhìn bé nói: “Tiểu tử, cũng sắp sáu tuổi rồi còn muốn ngủ cùng mẫu thân, muốn bị cười chết sao?” Mặc Tiểu Bảo bất mãn, vẫn không cam lòng cãi cố, “Phụ vương, người đã đều hơn ba mươi tuổi rồi, vì sao lúc nào cũng muốn ngủ với mẫu thân? !”

“Xì. . . . . .” Diệp Ly rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, thấy một lớn một nhỏ đồng thời đưa mắt nhìn sang, nàng vội vàng khoát khoát tay cười nói: “Không có chuyện gì. . . Ta còn có chút chuyện phải đi thư phòng xử lý, hai cha con cứ từ từ thảo luận.” Dứt lời, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hai người chạy mất.

“Con muốn ngủ cùng nương.” Mặc Tiểu Bảo kiên định nói.

“A Ly là nương tử của cha, con đi tìm nương tử của mình mà ngủ.” Mặc Tu Nghiêu nói.

“Mẫu thân là nương của con, tìm nương của phụ thân đi.” Mặc Tiểu Bảo trợn tròn mắt.

Khóe miệng Mặc Tu Nghiêu vừa kéo, vẻ mặt tà ác, “Chỉ có nương tử mới có thể ngủ cùng nhau. Ngủ với nương là đứa bé nhát gan vô dụng.”

Mặc Tiểu Bảo quấn quýt rồi, “Nương tử của con ở đâu?”

Mặc Tu Nghiêu thong dong, bình tĩnh nói: “Chờ con trưởng thành có thể tự mình đi tìm.”

Ngoài cửa, Diệp Ly nghe hai người đối thoại, mặt đầy hắc tuyến xoay người rời đi.

Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu vừa về tới Ly thành, các loại chính sự chồng chất. Mặc dù có Từ Hồng Vũ trấn giữ nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần đến Mặc Tu Nghiêu tự mình để ý . Đứng mũi chịu sào là tin tức Nhậm Kỳ Ninh từ Đại Sở đưa tới, lúc mà Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu còn chưa rời khỏi Ly thành đã bắt đầu chuẩn bị diễn tập quân sự.

Trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu nhìn hồ sơ tài liệu chồng chất ngập đầu trước mắt, nhướng nhướng mày. Thuộc hạ tình báo của Định Vương phủ làm việc hiệu suất hết sức không tệ, chưa tới một tháng, các loại tin tức về Nhậm Kỳ Ninh đều đã đưa đến thư phòng Định Vương phủ. Nhìn xuống tài liệu, ngay cả Mặc Tu Nghiêu cũng nhịn không được cảm thán Nhậm Kỳ Ninh người này giấu diếm sâu đến cỡ nào. Thoạt nhìn Nhậm Kỳ Ninh chỉ là thanh niên ngoài hai mươi tuổi, nhưng trên thực tế, tuổi của hắn bằng với Đàm Kế Chi, năm nay đã ba bảy ba tám tuổi. Đối với người bình thường mà nói cái tuổi này đã không tính là trẻ tuổi, nhưng đối với một người có chí tranh bá thiên hạ mà nói, hắn còn quá trẻ. Người này năm mười hai tuổi đến Bắc Tấn, một Bộ Lạc nhỏ, hơn hai mươi năm không hề đặt chân một bước lên Trung Nguyên. Trong hơn hai mươi năm này, hắn từng bước đứng vững gót chân ở Bắc Cảnh, từng bước thu phục được Bắc Tấn rồi các Bộ Lạc ở toàn Bắc Cảnh. Ngay cả Định Vương phủ cũng không phát hiện được, lặng lẽ đem Bắc Cảnh lớn mạnh như hôm nay, đã có đến mười mấy vạn tinh binh. Lời nói có chút khó nghe…, cho dù Nhậm Kỳ Ninh không cách nào phục quốc, thì lấy thực lực của hắn bây giờ cũng đủ để tự lập vương ở Bắc Cảnh. Như thế xem ra, Đàm Kế Chi náo loạn ở Đại Sở và Nam Chiếu cũng chỉ là tung hỏa mù cho Nhậm Kỳ Ninh mà thôi. Chẳng qua là không biết cái hỏa mù này là vô tình hay cố ý.

“Lãnh Hạo Vũ mới truyền đến tin tức. Mặc Cảnh Kỳ đang chuẩn bị điều binh đến Bắc Cảnh.” Từ Hồng Vũ lạnh nhạt nói.

“Điều binh về Bắc Cảnh?” Mặc Tu Nghiêu nhíu mi, nghiêng đầu nhìn về phía Lữ Cận Hiền ngồi gần các tướng lĩnh hỏi: “Sở quân đấu thắng được quân đội Bắc Cảnh à?” Lữ Cận Hiền trầm ngâm chốc lát nói: “Nếu lấy thực lực của một nước cùng quân lực mà nói, Sở quân không có đạo lý nào đánh không lại Bắc Cảnh. Nhưng những năm này Bắc Cảnh nội loạn, các bộ lạc chinh phạt nổi lên bốn phía. Mặc dù Bắc Cảnh chỉ có mười mấy vạn đại quân nhưng có thể nói, đều là những kẻ tinh nhuệ bước ra từ chiến trường. Mà Đại Sở mặc dù mấy năm trước đánh qua một trận chiến, nhưng chiến tích lại làm cho người ta lo lắng.”

Phượng Chi Dao cười lạnh nói: “Vương gia quan tâm hắn có thể đại thắng hay không làm gì? Cho dù bây giờ ngươi nguyện ý xuất binh giúp hắn bình định Bắc Cảnh, hắn cũng không dám để Mặc gia quân nhập quan đâu. Hiện tại người ta vẫn nắm trong tay hơn phân nửa binh lực phòng thủ Hồng Nhạn quan.” Khó có khi Mặc Tu Nghiêu tâm tình tốt cười nói: “Ta chỉ lo lắng Mặc Cảnh Kỳ kia quá phế vật rồi, nếu thật để cho đại quân Bắc Cảnh tiến quân thần tốc, đối với chúng ta mà nói cũng không phải chuyện tốt gì.” Nếu lo lắng cho an nguy của Đại Sở, ở An thành hắn cũng sẽ không cố ý kích thích Mặc Cảnh Kỳ. Chỉ hy vọng tướng lĩnh dưới trướng Mặc Cảnh Kỳ đừng để cho hắn quá thất vọng.

Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất không quá ba tháng, hai phương nam bắc cũng sẽ có chiến sự phát sinh. Vương gia có tính toán gì không?”

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Tính toán gì? Chúng ta không phải là nên chuẩn bị quân diễn sao? Tây Lăng và Nam Chiếu đánh nhau, Đại Sở đánh Bắc Cảnh, chúng ta tự mình đánh mình.” Mọi người đều im lặng, tự mình đánh mình, Vương gia ngươi thật là tính tình tốt mà.

Nói xong chuyện Nhậm Kỳ Ninh, đề tài tự nhiên chuyển đến việc chuẩn bị cho diễn tập quân sự sắp tới. Vô luận là đối với quan văn như Từ Hồng Vũ hay chúng võ tướng như Lữ Cận Hiền Trương Khởi Lan mà nói, không cần nghi ngờ, đây là chuyện hết sức mới mẻ. Ở cái niên đại này vốn là thỉnh thoảng đánh một trận chiến, cho nên cũng có không ít người chất vấn, cái gọi là diễn tập này thực sự có bao nhiêu ý nghĩa. Nhưng bất kể thế nào, đối với chuyện này mọi người vẫn có chút ít mong đợi. Mặc Tu Nghiêu vừa hỏi, Trương Khởi Lan lập tức đáp: “Vương gia xin yên tâm, dựa theo phân phó của Vương gia và Vương phi, đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Địa điểm định lấy Hồng Châu làm trung tâm, phạm vị tròn trong ba trăm dặm.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Phạm vị khá lớn, rất tốt. Chiếu theo phân phó lúc trước mà chuẩn bị.”

“Vậy Vương gia. . . Thời gian định từ lúc nào?” Lữ Cận Hiền hỏi.

Mặc Tu Nghiêu miễn cưỡng giương mắt liếc qua hắn một cái, hỏi: “Địch nhân sẽ nói cho ngươi biết lúc nào tới đánh lén sao? Có thể chuẩn bị trước sao.”

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”

“Vương phi, công chúa Trường Nhạc tới.” Diệp Ly ngồi ở trong thư phòng nhỏ xem hồ sơ, phòng ngoài Trác Tĩnh đi vào bẩm báo nói. Diệp Ly có chút ngoài ý muốn, vừa trở về đã có một đống lớn chuyện muốn làm, nói thật nàng còn có chút quên mất chuyện công chúa Trường Nhạc. Đặt bút xuống, Diệp Ly nói: “Mời nàng vào đi.”

Chỉ chốc lát sau, công chúa Trường Nhạc bước vào thư phòng. Hai tháng không gặp tiểu công chúa xinh đẹp hình như gầy đi một chút, cả người cũng giống như trưởng thành lên rất nhiều, nhưng ánh mắt luôn sáng ngời giờ nhiều thêm mấy phần ảm đạm ưu thương.

“Tham kiến Định Vương phi.” công chúa Trường Nhạc cúi người hành lễ. Diệp Ly tiến lên kéo nàng, trên dưới đánh giá một phen mới nói: “Công chúa gầy đi không ít, là người phía dưới chiếu cố không chu toàn sao?” Công chúa Trường Nhạc vội vàng lắc đầu nói: “Vương Phi nói quá lời, người Vương Phủ rất tốt với Vô Ưu.” Sau khi theo đám người Phượng Chi Dao trở lại Ly thành, công chúa Trường Nhạc liền bỏ qua thân phận công chúa, dùng nhũ danh hoàng hậu đặt cho. Cho nên trừ mấy người đi theo Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh đến Nam Chiếu, những người khác trong Định Vương phủ đều gọi nàng là tiểu thư Vô Ưu, ngay cả cái dòng họ Mặc cũng không dùng lại nữa.

Nhìn công chúa Trường Nhạc thoáng cái đã trưởng thành lên rất nhiều, trong lòng Diệp Ly có chút bất đắc dĩ thở dài, lôi kéo công chúa Trường Nhạc ngồi xuống một bên nói: “Không có bị ủy khuất là tốt rồi, người phía dưới có gì không chu đáo cứ nói với ta, hoặc là nói với Mặc tổng quản, đám người Trác Tĩnh. Trăm triệu lần không được ủy khuất mình, có biết không?” Mắt công chúa Trường Nhạc ửng hồng, nhìn Diệp Ly cảm kích nói: “Tất cả mọi người vô cùng tốt với ta, nơi nào sẽ bị ủy khuất chứ. Hôm nay ta tới là muốn cùng Vương Phi từ giã, ta muốn. . . Ta muốn chuyển ra ngoài ở.”

Diệp Ly ngẩn ra, khẽ nhíu mày nói: “Đây là vì sao?” Công chúa Trường Nhạc nói: “Ta biết tất cả mọi người đối với ta rất tốt, nhưng dù sao Vô Ưu cũng là người ngoài, Định Vương phủ cũng không như những nơi khác, chuyển ra ngoài sẽ tự tại hơn một chút.” Diệp Ly cười khẽ nói: “Ở trong phủ này của ta và Định Vương thúc của ngươi còn sợ bản thân không được tự tại sao?”

“Không phải . . . Ta không phải có ý tứ này. . .” Công chúa Trường Nhạc có chút chân tay luống cuống, hình như nhất thời cũng không biết làm như thế nào giải thích cho Diệp Ly. Thật ra Diệp Ly cũng không phải không rõ ý nàng, cho dù nàng và Mặc Tu Nghiêu tin tưởng công chúa Trường Nhạc, nhưng rốt cuộc nàng ấy vẫn là nữ nhi thân sinh của Mặc Cảnh Kỳ. Ở trong vương phủ khó tránh khỏi khắp nơi phải từng bước cẩn thận, hơn nữa có ít người trong thành biết công chúa Trường Nhạc nhưng cũng có mấy người, nếu tin tức công chúa Trường Nhạc ở Định Vương phủ truyền ra ngoài, tương lai nói không chừng lại là một phen sóng gió. Có điều trước mắt, cô bé mới mười ba mười bốn tuổi lại phải nghĩ nhiều vẫn đề như vậy, Diệp Ly không khỏi có chút đau lòng.

Hiểu được ý nghĩ của Diệp Ly, công chúa Trường Nhạc nở nụ cười trong sáng, lôi kéo tay Diệp Ly nói: “Định Vương phi, ta biết người là vì tốt cho ta. Nhưng ta đã trưởng thành, giống như người lớn, như vậy mẫu hậu và ông ngoại mới có thể yên tâm không phải sao? Ta cũng không phải là cái gì cũng không có, ngân lượng mẫu hậu cho ta có thể cho ra sống cả đời cẩm y ngọc thực, lúc bọn họ rời đi đã để rồi hai tâm phúc Hoa gia chiếu cố ta. Huống chi, ta sẽ ở lại Tây Bắc, chắc chắn Định Vương phi sẽ không cho phép người khi dễ ta, không phải sao?”

Diệp Ly cười một tiếng, đưa tay vuốt búi tóc của tiểu nha đầu rồi nói: “Ngươi quả nhiên đã trưởng thành rồi, ngươi là một cô nương, sau này có tính toán gì không?”

Công chúa Trường Nhạc quay đầu suy nghĩ một chút, nhìn về phía Diệp Ly kiên định nói: “Ta muốn học tập y thuật. Ta biết Tây Bắc đối với nữ tử không hạn chế gắt gao như ở Đại Sở, chờ ta học thành rồi sau này nói không chừng có thể mở y quán xem bệnh cho người ta đấy.” Diệp Ly cười nhìn nàng, nhướng mày hỏi: “Như vậy ngươi muốn học với ai? Làm sao bái sư? Phải biết rằng hiện tại đại phu rất ít người muốn thu học đồ là nữ nhi đấy. Y thuật thứ này cũng không phải ngươi xem vài cuốn sách là có thể vô sự tự thông.” Công chúa Trường Nhạc nghiêm túc nói: “Ta sẽ giả trang nam đến y quán làm học đồ, bằng không. . . Ta sẽ thỉnh cầu một đại sư lợi hại dạy ta. Mẫu hậu nói, chỉ cần muốn học, luôn sẽ có biện pháp học được. Hơn nữa ta cũng không phải cái gì cũng không biết, ta xem Bối thân thảo kinh (sách về các loài cây cỏ) cũng biết rất nhiều dược liệu. So với người một chút cũng không biết sẽ có lợi hơn sao, cũng sẽ dễ được sư phụ tiếp nhận hơn.”

Nhìn tiểu cô nương thật sự đã hạ quyết định, Diệp Ly cười híp mắt nhìn nàng nói nhỏ: “Xem ngươi có lòng thành như vậy, nói cho ngươi biết một bí mật.”

Công chúa Trường Nhạc mở hai mắt tò mò nhìn nàng, Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Định Vương phủ có hai vị thần y.”

“A? Là Trầm thần y chữa khỏi cho Định Vương thúc sao? Nhưng lâu như vậy rồi cũng không thấy ông ấy.” Ánh mắt công chúa Trường Nhạc sáng lên, lại có chút ít nghi ngờ nói. Diệp Ly cười nói: “Trầm tiên sinh và Lâm tiên sinh rảnh rỗi quá nói trong phủ không thú vị, đến trong thành mở một y quán rồi. Nếu ngươi có thể khiến cho bọn họ dạy ngươi, tự nhiên không cần lo lắng học không được y thuật.” Mặc dù công chúa Trường Nhạc không biết Lâm đại phu là ai, nhưng thiên hạ đều biết danh tiếng của Trầm Dương.

Nghe Diệp Ly nói như vậy, trong lòng cũng có quyết định gật đầu nói: “Cám ơn người, Định Vương phi, ta đã biết nên làm thế nào.”

Diệp Ly nhướng mày cười nói: “Trầm tiên sinh và Lâm đại phu chưa chắc sẽ thu ngươi.”

Công chúa Trường Nhạc kiên định nói: “Ta nhất định sẽ cố gắng thỉnh cầu Trầm tiên sinh thu nhận ta!” Diệp Ly cũng không khuyên nàng nữa, thở dài vỗ vỗ tay công chúa Trường Nhạc nói: “Ngươi đã đã quyết tâm như vậy ta cũng không nói thêm gì nữa. Quay đầu lại ta sẽ cho người chọn một nơi thích hợp gần Vương Phủ, cái này ngươi không thể chối từ. Rốt cuộc ở gần Vương Phủ hơn sẽ dễ dàng hơn một chút.” Công chúa Trường Nhạc cũng không cự tuyệt, con ngươi phiếm hồng cười nói: “Vậy thì đa tạ Định Vương phi.”

Hai người nói một lát, công chúa Trường Nhạc mới đứng dậy cáo từ. Tiễn công chúa Trường Nhạc xong, Diệp Ly trầm tư một chút mới gọi Trác Tĩnh hỏi: “Phượng Tam công tử mấy ngày nay đối với công chúa Trường Nhạc tốt không?” Trác Tĩnh sửng sốt một chút, mặc dù không hiểu vì sao Vương phi hỏi cái này nói nhưng vẫn chi tiết trả lời: “Cũng không biết nói thế nào. công chúa Trường Nhạc ở khách viện cũng không thường gặp mặt Phượng Tam công tử.” Diệp Ly khẽ cau mày, suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy. . . Trên đường trở lại thì sao?” Trác Tĩnh nói: “Trên đường trở lại đây. . .hình như công tử Phượng Tam không quá nguyện ý đến gần công chúa Trường Nhạc. Thuộc hạ nhớ có một lần bỏ lỡ thành trấn phải nghỉ ở vùng hoang vu, Lâm Hàn thỉnh công tử Phượng Tam đưa một ít thức ăn đến cho công chúa Trường Nhạc, cuối cùng công tử Phượng Tam ném đồ cho ta. Nhưng công tử Phượng Tam cũng không vô lễ với công chúa Trường Nhạc.” Diệp Ly gật đầu nói: “Ta biết rồi, quay đầu lại ngươi gọi Phượng Tam tới đây một chuyến.”

“Thuộc hạ Phượng Tam cầu kiến Vương phi.” Không quá nửa canh giờ, Phượng Tam liền xuất hiện ở ngoài cửa thư phòng của Diệp Ly.

“Đi vào.”

Nghe thấy lời của Diệp Ly…, Phượng Chi Dao bước vào thư phòng cười nói: “Vương phi mới vừa trở lại đã triệu kiến thuộc hạ, thật khiến cho thuộc hạ cảm thấy vạn phần vinh hạnh. Vương phi có gì phân phó?”

Diệp Ly mặc kệ hắn cợt nhả, để hồ sơ xuống bưng trà lên uống một hớp mới thản nhiên nói: ” Công chúa Trường Nhạc muốn chuyển ra khỏi Vương Phủ.” Phượng Chi Dao ngẩn ra, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Diệp Ly tiếp tục nói: “Ta đã đáp ứng.”

Phượng Chi Dao cau mày, có chút không đồng ý nói: “Tại sao? Vương Phi, công chúa Trường Nhạc chỉ là một tiểu nha đầu, một mình chuyển ra ngoài phải sống thế nào?” Diệp Ly cười nhạt nói: “Tiểu nha đầu? Công chúa Trường Nhạc đã mười bốn tuổi. Mặc dù Định Vương phủ và hoàng thất Đại Sở có cùng nguồn gốc, nhưng theo huyết thống mà nói đã sớm qua năm đời. Không quen không biết, nàng một cô nương gia ở lại Vương Phủ sao được?”

Phượng Chi Dao bình tĩnh nhìn Diệp Ly, hiển nhiên không tin lý do của nàng. Diệp Ly cũng không để ý, nhướng mày cười nói: “Được rồi, thật ra thì Bản phi cảm thấy hình như công tử Phượng Tam rất có ý kiến với công chúa Trường Nhạc. Đã như vậy, công chúa Trường Nhạc chỉ là một tiểu cô nương không quan trọng gì, công tử Phượng Tam là tâm phúc của Vương gia, bổn phi đương nhiên là phải chiếu cố tâm tình của ngươi hơn rồi.” Sắc mặt Phượng Chi Dao có chút lúng túng, “Ta lúc nào thì nói có ý kiến với công chúa Trường Nhạc. . . . . .” Chống lại dung nhan tự tiếu phi tiếu của Diệp Ly, Phượng Chi Dao cũng chỉ có thể im lặng sờ sờ lỗ mũi, “Vậy Vương phi cũng không cần phải làm cho con bé chuyển ra ngoài, dù sao vẫn là đứa bé.”

“Ta đã nói rồi, là chính cô bé muốn chuyển ra. Tiểu cô nương ăn nhờ ở đậu, trong lòng khó tránh khỏi nhạy cảm, dọc theo đường đi ngươi âm dương quái khí với người ta, ngươi có thể trách nàng ở Vương Phủ cảm thấy không tự tại sao? Ngươi cũng biết nàng vẫn còn là một đứa nhỏ, đã như vậy, ân oán giữa người lớn với nhau cũng không liên quan đến nàng. Không chỉ là ngươi, chỉ sợ người trong phủ biết thân phận của nàng, mọi người đối với nàng sẽ có chút khúc mắc.” Mặc dù sẽ không vô lễ, nhưng đứa nhỏ tâm tư tinh tế như vậy sao lại không phát hiện ra thái độ của người khác đối với mình đây. Cũng khó trách nàng mới trở về thì ngày hôm sau công chúa Trường Nhạc đã tới từ giã. Nhưng chuyện này cũng không trách được bất luận kẻ nào, ai bảo phụ thân của nàng là Mặc Cảnh Kỳ đây. Giận chó đánh mèo không đúng là chuyện ai cũng biết, nhưng có mấy người có thể làm được?

“Ta biết chuyện này là ta không đúng, Vương Phi lưu cô bé lại đi.” Phượng Chi Dao nói.

Diệp Ly lắc đầu nói: ” Công chúa Trường Nhạc cũng định đi bái sư học y, ở bên ngoài sẽ dễ dàng hơn một chút. Ta tìm ngươi tới chỉ là muốn ngươi thay nàng tìm một chỗ ở thích hợp, còn có thường ngày ở bên ngoài chiếu cố một chút. Trong vương phủ nhiều người nhiều chuyện, cho dù chúng ta đã phân phó, chưa chắc cũng sẽ không bị ủy khuất.” Phượng Chi Dao trầm mặc chốc lát, cảm thấy Diệp Ly nói cũng có đạo lý, gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu , Vương phi cứ yên tâm.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.