Cuối tháng mười, Đại Sở chính thức khai chiến với Bắc Cảnh. Mà gần như trong cùng một lúc, Tây Lăng Trấn Nam Vương và Thế tử Trấn Nam Vương Lôi Đằng Phong suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đến phương nam giáp giới biên cảnh Nam Chiếu. Trong lúc nhất thời các quốc gia rối rít điều binh khiển tướng, ngay cả phương Bắc xa xôi đang là thời điểm lạnh khủng khiếp, Bắc Nhung cũng có chút rục rịch. Mà lúc này, diễn tập quân sự mà Định Vương phủ chuẩn bị suốt mấy tháng cũng bắt đầu.
Sáng sớm, tại đại doanh trú đóng ở ba mươi dặm ngoài Ly thành, Trương Khởi Lan nhận được một tờ lệnh: dẫn toàn bộ binh mã hết tốc lực tiến về Tây Bắc năm mươi dặm đến gần vách đá Hồng Châu Tây Bắc, chiếm trước Giản Thiên Nhai. Mệnh lệnh này tới quá nhanh, có thể nói là hoàn toàn không kịp chuẩn bị. Cũng may Mặc gia quân xưa nay nghiêm chỉnh huấn luyện cộng thêm mấy ngày này trong lòng mọi người đều chuẩn bị tinh thần nên lúc này cũng không rối loạn chân tay.
Thời điểm nhận được mệnh lệnh, Trương Khởi Lan đang cũng mấy tướng lĩnh thuộc hạ dùng bữa tối, thuận tiện thảo luận một chút quân tình. Nhìn thoáng qua nét chữ uyển chuyển nhỏ xinh nhưng lại phóng khoáng trên giấy, Trương Khởi Lan vội vã hướng về đám tướng lĩnh phía dưới kêu lên: “Truyền lệnh xuống, sau nửa canh giờ nhổ trại lên đường!” Trong lòng lại có chút kỳ quái, sao mệnh lệnh này lại giống bút tích của Vương Phi?
Các tướng lĩnh đều sửng sốt, gan lớn chút ít liền vội vàng hỏi: “Tướng quân, chúng ta đây là. . .”
Trương Khởi Lan cười hắc hắc, nói: “Bắt đầu, phải cố gắng ra sức một chút. Chúng ta nhất định phải đánh lão nhân kia đến kêu cha gọi mẹ.”
Mọi người không khỏi cười một tiếng, trong không khí nhất thời thoải mái hơn rất nhiều. Trương Khởi Lan lại trừng mắt rống lên một tiếng, “Còn không mau đi chuẩn bị!”
Mọi người lập tức giải tán lập tức ra khỏi trướng, đi điều hành binh mã thuộc hạ của mình. Cho lui đám thuộc hạ, Trương Khởi Lan nhìn lại tờ giấy viết thư trong tay, lau qua mặt một cái cũng xoay người chuẩn bị hành trang xuất chinh cho mình.
“Trương tướng quân, đêm khuya mạo muội quấy rầy.” Ngoài trướng, một giọng nói trong trẻo bình tĩnh vang lên. Trương Khởi Lan ngẩn ra, lúc này mới kịp phản ứng xem người nói chuyện là người nào, vội vàng nghênh đón, rèm trướng bị nhấc lên, người ở phía ngoài cũng đã đi đến.
Trương Khởi Lan vội vàng chắp tay nói: “Thuộc hạ tham kiến Vương phi.” Không giống như ngày thường, hôm nay Diệp Ly khoác một trường bào màu xám tro, đầu tóc búi qua loa thành búi tóc của nam tử, phía dưới áo choàng lộ ra vạt áo màu trắng cũng là trang phục nam tử. Trương Khởi Lan có chút nghi ngờ, nhưng vẫn hỏi: “Vương Phi đây là. . . . . .” Diệp Ly cười nói: “Trương tướng quân cũng sắp xuất chinh, tại hạ bất tài tự tiến cử làm tham mưu, mong rằng tướng quân không chê.”
“Vương Phi nói là. . . Muốn cùng chúng ta hành quân?” Trương Khởi Lan cả kinh nói.
Diệp Ly gật đầu, Trương Khởi Lan có chút khó xử nói: “Này. . . thân thể Vương Phi đáng giá ngàn vàng, vạn nhất. . . . . .”
Diệp Ly vuốt vuốt chiết phiến trong tay cười nói: “Cõi đời này có chỗ nào có thể bảo đảm không có vạn nhất , huống chi tại hạ cũng coi như đã trải qua mấy lần chiến trường, cho dù không thể giúp Trương tướng quân chuyện gì thì cũng sẽ không gây cản trở đâu.”
Trương Khởi Lan liền nói không dám, đương nhiên hắn rất rõ ràng năng lực của vị Vương phi này, có nàng tương trợ có thể nói là tương đương với có thêm một tướng lĩnh cùng với mưu sĩ tài ba. Nhưng thứ nhất, thân phận Diệp Ly khiến cho hắn có chút bất an, mà đến nếu đã như vậy, cho dù hắn thắng Lữ Cận Hiền cũng chỉ có thể nói là vì bọn họ chiếm nhiều tiện nghi hơn không phải sao.
Diệp Ly tự nhiên nhìn thấu nguyên nhân hắn do dự, không khỏi cười một tiếng nói: “Về chuyện này. . . thật ra là Trương tướng quân có hơi lỗ một chút. Trương tướng quân có biết lãnh binh của quân phía Tây là ai không?” Nghe vậy, Trương Khởi Lan đột nhiên có dự cảm xấu, trong lòng vừa động nói: “Chãng lẽ. . . . . .”
Diệp Ly gật đầu cười nói: “Không sai, lãnh binh cuả đối phương chính là Vương gia, Lữ Cận Hiền là phó tướng.”
Sắc mặt Trương Khởi Lan tối sầm, mặc dù về tuổi thì hắn hơn Định Vương không ít, nhưng nói đến dụng binh thì cũng chỉ có thể tự nhận không bằng. Năm đó thời điểm Mặc Tu Nghiêu nam chinh Nam Chiếu, Trương Khởi Lan cũng từng đi theo, đại khái hắn chưa từng nghĩ đời này sẽ chống lại Mặc Tu Nghiêu đâu.
Diệp Ly cười híp mắt nhìn Trương Khởi Lan nói: “Tướng quân đây là. . . Không chiến mà nhận thua sao?”
Trương Khởi Lan cắn răng một cái, gật đầu nói: “Đã như vậy, làm phiền Vương phi rồi.” Không chiến mà tự nhận thua đương nhiên là không thể nào , cho nên hiện tại hắn cũng bất chấp thân phận Diệp Ly, người tài giỏi nhiều khi biết không có khả năng thắng nhưng cũng muốn cắn đối phương một miếng. Huống chi. . . cùng Vương gia giao thủ, vừa nghĩ tới tựa hồ đã làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Diệp Ly cười nhạt nói: “Không dám, tại hạ Sở Quân Duy. Tướng quân xưng tên ta là được rồi.”
Sau nửa canh giờ, đại quân quả nhiên đã chuẩn bị xong xuôi. Lúc này sắc trời đã tối từ lâu, đại quân cưỡi ngựa bí mật hành quân cả đêm. Khoảng cách từ Ly thành đến Giản Thiên Nhai chừng ba trăm dặm, Hắc Vân kỵ còn dễ nói, trông cậy vào tướng sĩ Mặc gia quân bình thường trong vòng một ngày chạy tới đây căn bản là không thể.
Sau khi đại quân lên đường, tướng sĩ bên cạnh Trương Khởi Lan lúc này mới phát hiện bên cạnh tướng quân còn có thêm một nam tử trẻ tuổi khoác trường bào màu xám tro, dưới bóng đêm không thấy rõ dung mạo, “Tướng quân, vị này. . . . . .”
Sắc mặt Trương Khởi Lan hơi chút vặn vẹo, trầm giọng nói: “Đây là quân sư của Bản tướng quân. Phượng Chi Dao đâu rồi?” Phượng Chi Dao nằm trong danh sách tướng lĩnh trong lần diễn tập này, nhưng cho tới nay công tử Phượng Tam luôn đi theo Mặc Tu Nghiêu lần này lại bất hạnh bị phân đến phái đối diện với Định Vương. Nhưng từ đầu đến giờ Trương Khởi Lan lại không thấy vị gia này lộ mặt qua.
Diệp Ly thấp giọng nói: “Phượng Tam đã đi trước một bước.”
Trương Khởi Lan ngẩn ra, rất nhanh liền kịp phản ứng. Bọn họ đại đội hơn vạn binh mã muốn giành trước Giản Thiên Nhai không thể nào có chuyện không bị Định Vương phát hiện, bết bát nhất chính là, quân phía Tây có một chi trú đóng ở gần con đường mà bọn họ muốn tới Giản Thiên Nhai nhất định phải qua. Vương gia chắc chắn sẽ không để bọn họ thuận lợi chạy tới Giản Thiên Nhai như vậy, Phượng Chi Dao dẫn Hắc Vân kỵ đi trước mở đường so với đến nơi mới bị người ta chặn đánh thì tốt hơn nhiều lắm. Trong đêm tối, đoàn người cỡi ngựa tiến lên, phía sau là đoàn binh sĩ rất dài của Mặc gia quân chạy bộ tiến lên.
Trong quân doanh của quân phía tây,
Mặc Tu Nghiêu vẫn mặc một bộ áo trắng tóc trắng như tuyết, lười biếng ngồi trong đại trướng nhìn bản đồ trước mắt có điều suy nghĩ. Lữ Cận Hiền ngồi dưới tay hắn nói: “Vương gia, Trương Khởi Lan xuất thân từ Hắc Vân kỵ, xưa nay hành binh nhanh chóng, lúc này bọn họ hẳn là đã nhổ trại lên đường.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nhướng mày nói: “Bọn họ có nhanh hơn nữa thì trong tay cũng chỉ có một vạn Hắc Vân kỵ, muốn bằng một vạn Hắc Vân kỵ này đến đoạt Giản Thiên Nhai không khỏi có ý nghĩ kỳ lạ.”
Lữ Cận Hiền gật đầu, nhíu mày nói: “Nhưng mặc dù chúng ta có năm vạn Hắc Vân kỵ, nhưng về binh lực mà nói rõ ràng yếu hơn, kém hơn đối phương. Hắc Vân kỵ tập kích bất ngờ đánh quân tùy hứng, phòng ngự sẽ kém một chút. Cho dù chúng ta có đi trước một bước đoạt được Giản Thiên nhai, muốn bằng năm vạn Hắc Vân kỵ này chống đỡ được công kích của mười vạn Mặc gia quân chỉ sợ có chút khó khăn rồi.”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn Lữ Cận Hiền nói: “Làm sao? Lữ tướng quân còn sợ Trương Khởi Lan sao?”
Mặt Lữ Cận Hiền liền biến sắc, ưỡn ngực nói: “Ai sợ hắn chứ? Vương gia yên tâm, mạt tướng thề bảo vệ cho Giản Thiên Nhai!”
Mặc Tu Nghiêu khoát tay một cái nói: “Thề cái gì, đừng quên Giản Thiên Nhai cũng không phải là mục tiêu cuối cùng. Ở Giản Thiên Nhai mà hao tổn toàn bộ tướng sĩ, thì trận chiến tiếp theo đánh thế nào?”
Lữ Cận Hiền có chút rõ ràng, hỏi: “Vương gia có chủ ý gì không?”
Mặc Tu Nghiêu trầm tư chốc lát nói: “Trương Khởi Lan nhất định sẽ toàn lực chạy tới Giản Thiên Nhai, chúng ta cũng đừng vội vã qua đó. Như thế nào chúng ta hành quân cũng nhanh hơn hắn, hiện tại trên đường gây thêm chút cản trở cho bọn hắn. Còn nữa. . . Ở trước Giản Thiên Nhai hai mươi dặm đặt thêm một đạo phòng thủ, cho dù cuối cùng thủ không được Giản Thiên Nhai thì ít nhất cũng phải tiêu hao một nửa binh lực của bọn họ.”
“Thuộc hạ hiểu .” Lữ Cận Hiền gật đầu nói. Mặc Tu Nghiêu vừa lòng gật đầu nói: “Như vậy Giản Thiên Nhai giao cho ngươi.” Nghe vậy, Lữ Cận Hiền không khỏi sửng sốt, “Giao cho mạt tướng? Vậy Vương gia. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu tự tiếu phi tiếu nói: “Không thể nói. . . . . .”
Quân phía Đông đoạn đường này đi cũng không thuận lợi, giữa trưa ngày thứ hai đại quân gặp được đạo phòng tuyến đầu tiên do địch nhân bố trí, mà đám người Phượng Chi Dao nghe nói đi trước một bước mở đường ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Nhân mã đối phương ngăn chặn cũng không nhiều, cùng lắm là hai ba ngàn người. Nếu ở vùng đất bằng phẳng mười vạn đại quân đi qua chỉ cầm giẫm đạp cũng có thể giết chết bọn họ. Nhưng đây lại là nơi sơn đạo quanh co, hơi có chút hiểm trở, vạn người không thể đi qua. Trương Khởi Lan giận đến mức luôn miệng mắng Lữ Cận Hiền hèn hạ vô sỉ.
Nhưng đối thủ có hèn hạ vô sỉ hơn nữa, trận chiến này cũng vẫn muốn đánh, Trương Khởi Lan cũng không phải mãng phu chỉ biết oa oa kêu to mắng chửi người. Lúc này phái ra một đội người theo đường vòng bí mật phía sau đối phương, tiền hậu giáp kích. May mà như thế, nếu không ở cái địa phương này cũng đã chậm trễ gần ba bốn canh giờ. Đợi đến dọc theo đường đi gặp phải hai ba lần như vậy, Trương Khởi Lan đã sớm hiểu Lữ Cận Hiền đây là muốn trì hoãn thời gian của bọn họ.
Hết lần này tới lần khác, hiểu được mưu kế trước mặt nhưng lại không cách nào ngăn chặn được. Cho dù biết dọc đường đi Lữ Cận Hiền bố trí mai phục là muốn trì hoãn thời gian, bọn họ cũng không thể không đi qua con đường này, bởi vì nếu đi đường vòng, còn mất thời gian hơn.
Mục tiêu cuối cùng của lần diễn tập này không phải là Giản Thiên Nhai, mà là một cái thành trì nhỏ cách Giản Thiên Nhai vài chục dặm. Trong thành nhỏ có bốn vạn binh mã trú đóng, mà nhiệm vụ của Mặc Tu Nghiêu Thống soái quân phía Tây là chiếm lĩnh thành nhỏ, Diệp Ly và Trương Khởi Lan muốn đi trước tiếp viện, hơn nữa tiêu diệt quân phía Tây.
Mà Giản Thiên Nhai cũng là một vị trí tối trọng yếu, bởi vì vô luận là quân phía Đông hay quân phía Tây, đều phải đi qua nơi này mới có thể đi tới tòa thành nhỏ kia. Nếu như trong tay Mặc Tu Nghiêu có đầy đủ binh mã…, tự nhiên có thể liều mạng xuyên qua Giản Thiên Nhai thẳng đến thành nhỏ, nhưng quân phía tây trong tay hắn chỉ có năm vạn Hắc Vân kỵ và bốn vạn Mặc gia quân. Mà cánh quân phía Đông có bao gồm Thủ thành quân ở bên trong một vạn Hắc Vân kỵ, lại thêm mười lăm vạn Mặc gia quân.
Thủ thành của thành nhỏ cũng không thể coi thường, ông là thủ thành vô cùng thiện chiến trong Mặc gia quân, nguyên là thủ thành của thành Gianh Hạ, lão tướng quân Nguyên Bùi. Vì vậy, một khi Mặc Tu Nghiêu đem toàn bộ binh lực dùng cho công thành…, nếu hắn không cách nào đánh hạ thành trong vòng ba ngày, thì cánh quân phía Tây sẽ lâm vào vòng vây của mười mấy vạn Mặc gia quân. Cho nên hắn chỉ có thể lưu lại một bộ phận binh lực cho Lữ Cận Hiền kiềm chế tốc độ của viện quân, nhưng chính điều này cũng vô hình trung cắt giảm thực lực của binh mã công thành.
Lộ trình vốn dự tính ba ngày, bởi vì dọc đường bị người mai phục mà cánh quân phía Đông phải mất năm ngày mới tới được một ngọn núi cách Giản Thiên Nhai đóng lại ba ngày. Nhìn trên sườn núi cờ bay cuồn cuộn trận thế tùng trùng khiến người ta phát lạnh, Trương Khởi Lan cười lạnh một tiếng xoay người phân phó đóng quân tại. Các tướng lĩnh thuộc hạ đều là nóng lòng muốn đọ sức, mấy ngày qua hành quân đã sớm khiến bọn họ nghẹn một hơi, hiện tại cực kỳ cần phát tiết, rối rít hướng Trương Khởi Lan xin ứng chiến. Trương Khởi Lan phất tay bác bỏ mọi người xin chiến, đối phương chiếm cứ lấy địa lợi, ban ngày cường công (tấn công bằng sức mạnh) chẳng khác gì muốn chết.
“Sở tiên sinh thấy thế nào?” Trương Khởi Lan nghiêng đầu hỏi Diệp Ly đang ngồi bên cạnh.
Mọi người cũng ngừng huyên náo, rối rít nhìn về phía công tử áo trắng. Mặc dù trong quân có không ít người đã gặp qua Diệp Ly, nhưng rốt cuộc cũng không tính là quen thuộc. Diệp Ly sửa lại nam trang, thêm chút dịch dung, bình thường cũng cực ít lời, cho nên những tướng lãnh này không một người nào nhận ra vị công tử trẻ tuổi có chút trầm mặc này là Định Vương phi của bọn họ. Dĩ nhiên điều này cũng có liên quan với việc những tướng lãnh tâm cao khí ngạo này đối với Diệp Ly đột nhiên không mời mà đến này có chút nhìn không thuận mắt, tất nhiên cũng không có bao nhiêu người nguyện ý đến gần nàng nói chuyện.
“Lữ tướng quân xem ra là muốn ngăn chúng ta ở bên ngoài Giản Thiên Nhai, lúc này. . . chắc Định Vương đã mang binh đi trước công thành rồi.” Diệp Ly trầm ngâm nói. Người phía dưới không khỏi xuy một tiếng, lời như thế ai mà không nói được? Chỉ nhìn tình hình trước mắt cũng biết đối phương có ý gì. Cũng là Trương Khởi Lan có điều suy nghĩ nói: “Sở tiên sinh có ý tứ là. . . hiện giờ Định Vương không có ở Giản Thiên Nhai? Nếu chỉ có Lữ Cận Hiền. . . Nói vậy cũng sẽ không còn lại bao nhiêu binh mã. Có lẽ Bản tướng có thể xông phá Giản Thiên Nhai trong vòng ba ngày.”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Trong vòng ba ngày xông phá Giản Thiên Nhai, tướng quân không quản có bao nhiều thương vong sao? Giản Thiên Nhai có thể được coi là nơi hiểm yếu, tự nhiên là dễ thủ khó công. Nếu binh tướng lực ở chỗ này hợp lại xong, chúng ta lấy cái gì đi tiếp viện cho Nguyên tướng quân?”
Phía dưới một tiểu tướng không nhịn được nói: “Nhưng nếu không xông ra, chúng ta từ đâu đi qua đây? Nếu muốn đường vòng, ít nhất cần bảy tám ngày đường, hơn nữa từ phía nam, dọc theo đường đi trèo non lội suối, chờ chúng ta chạy tới còn có thể đánh hay không lại la chuyện khác. Nếu đi từ phía bắc, đó là nơi tảng lớn ao đầm chúng ta căn bản không đi được.”
Trương Khởi Lan nhìn Diệp Ly hỏi: “Sở tiên sinh có ý gì?”
Diệp Ly chỉ chỉ bản đồ trên bàn nói: “Nguyên tướng quân thiện thủ thành, trong khoảng thời gian ngắn cho dù là Định Vương, cũng chưa chắc có thể phá thành. Ý của ta là. . . Toàn diệt binh mã Giản Thiên nhai.” Mọi người đều cả kinh, Trương Khời Lan cau mày nói: “Này thời gian. . . Vạn nhất chúng ta không còn kịp tiếp viện thành bị phá. . .” Diệp Ly thản nhiên nói: “Phá đoạt lại lần nữa là được.” Một phó tướng do dự nói: “Nhưng mà. . . Một khi thành phá thì diễn tập sẽ kết thúc.” Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Trừ phi một bên nhận thua hoặc là lưỡng bại câu thương, đó mới coi là kết thúc. Chẳng lẽ lúc đánh giặc thành trì bị quân địch đoạt, binh mã tiếp viện liền theo đường cũ trở về?” Mọi người mặc nhiên, giống như có điều suy nghĩ.
Trong đại trướng trầm mặc một lúc lâu, Trương Khởi Lan vỗ án nói: “Tốt! Theo như Sở tiên sinh nói. Lần này thành bại liền giao cho Sở tiên sinh, tiên sinh có kế sách gì không?” Diệp Ly mỉm cười nhìn vẻ mặt Trương Khởi Lan đầy mong đợi, chậm rãi nói: “Còn đang suy nghĩ.”
“. . . . . .”
Trên chiến trường ban đêm cũng không yên tĩnh, nguyệt hắc phong cao dạ (thích hợp làm chuyện xấu) giết người phóng hỏa , ở trên chiến trường này cũng không ngoại lê. Cho nên khi Diệp Ly cả đêm lần thứ ba bị âm thanh bên ngoài đánh thức cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đứng dậy mặc quần áo vào phủ thêm áo khoác đi tới ngoài trướng, Tần Phong lập tức xuất hiện ở cửa, “Công tử.” Diệp Ly khẽ nhíu mày nói: “Sao không nghỉ ngơi?” Tần Phong nói: “Vệ Lận đi nghỉ ngơi rồi, một lúc lâu sau hắn sẽ đổi cho ta.” Lần này Diệp Ly cũng không mang theo Trác Tĩnh và Lâm Hàn, mà mang theo Tần Phong và Vệ Lận ra ngoài. Dù sao Định Vương và rất nhiều tướng lãnh lớn nhỏ đều không ở đó, Trác Tĩnh và Lâm Hàn cũng bị lưu lại hiệp trợ Từ Thanh Trần. Diệp Ly nói: “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, tùy tiện phái hai người tới gác đêm là được. Ngày mai còn có chuyện quan trọng.” Tần Phong cúi đầu nói: “Thuộc hạ lập tức trở về nghỉ ngơi, sẽ không làm trễ nãi chuyện ngày mai.”
Diệp Ly biết khuyên không được hắn, cũng không nói thêm nữa. Tò mò nhìn về phía ánh lửa lóng lánh nơi xa xa hỏi: “Ai đang náo loạn vậy?”
Tần Phong nín cười nói: “Là mấy tiểu tướng thủ hạ của Trương tướng quân. Bọn họ hình như là đã thương lượng tốt lắm, buổi tối đánh lén quân coi giữ phía trước, mỗi người kiên trì một canh giờ, bất kể thắng thua đều rút về . Lúc này đã là đợt thứ ba rồi, tối nay quân coi giữ trên núi kia ước chừng không cần ngủ nữa rồi.”
Diệp Ly nhướng mày, nhìn phía xa mơ hồ truyền đến tiếng chém giết, nhướng mày cười nói: “Có chút ý tứ, đây là chủ ý của bọn hắn?” Tần Phong gật đầu nói: “Hình như là sau bữa tối đi tìm Trương tướng quân đã nói, đại khái là Trương tướng quân đồng ý rồi. Nếu không bọn họ cũng sẽ không tự tiện hành động.”
Thoạt nhìn Tần Phong đối với mấy thanh niên nôn nôn nóng nóng này cũng hơi có chút thiện ý, mặc dù không thay bọn họ thuyết tình nhưng cũng coi như là thay bọn họ giải thích, lần này làm cũng không phải không tuân theo quân quy. Diệp Ly mỉm cười đi ra ngoài, một bên cười nói: “Người trẻ tuổi có thể có chủ ý của mình luôn là tốt nhất. Cho dù trong diễn tập phạm chút sai lầm cũng không sao, nếu sống dễ chịu quá đến lúc đến chiến trường lại phạm sai lầm.”
“Ý Vương Phi là?” Tần Phong cau mày nói.
Diệp Ly nói: “Bọn họ đi quấy rối một hai lần cũng thôi đi, nếu cứ liên tiếp đi đến như vậy, bọn họ cho rằng Lữ Cận hiền sẽ ngồi không?” Tần Phong trầm mặc không nói, Diệp Ly cười nói: “Đi thôi, chúng ta cũng đi nhìn một cái.”
Tần Phong vội vàng vượt qua đi, có chút ngạc nhiên hỏi: “Vương Phi nói là bọn họ xảy ra vấn đề?”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Lữ Cận Hiền là lão tướng lão luyện rồi, sao lại bị mấy tiểu tử mới mọc râu như vậy đùa giỡn chứi? Nếu bọn họ dừng tay sau một hai lần, đối phương còn có thể cẩn thận đề phòng, khuya hôm nay đại khái cũng đừng nghĩ an ổn. Nhưng luân phiên diễn lại trò cũ, sao Lữ Cận Hiền không có động tĩnh chứ. Có câu là tốt quá hoá dở.”
“Kia. . .” Tần Phong cau mày nói: “Có phải hay không nên phái người nói một tiếng với Trương tướng quân?”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Trương tướng quân và Lữ tướng quân quen biết mấy chục năm rồi, sẽ không có chuyện không biết hắn. Tất nhiên sẽ có chuẩn bị, không cần chúng ta nhiều chuyện. Hãy chờ xem.”
Hai người đang khi nói chuyện, từ phía sau truyền đến giọng nói sang sảng của Trương Khởi Lan, “Ồ? Đã trễ thế này Sở tiên sinh còn chưa đi nghỉ ngơi. Là bị đám tiểu tử kia náo loạn sao?” Hai người trở lại, thấy Trương Khởi Lan ưỡn ngực bước đến, người mặc chiến giáp chiến bào, nghiễm nhiên là một bộ muốn lên trận đánh giặc, Diệp Ly không khỏi cười nói: “Trương tướng quân, đã trễ thế này ngươi đây là?”
Trương Khởi Lan ra vẻ tức giận nói: “Đám tiểu tử không biết sống chết kia đi trêu chọc lão Lữ, ta thừa dịp bọn họ chưa gây ra chuyện gì đi xách đuôi toàn bộ bọn họ trở lại.”
Nghe vậy, Diệp Ly tiếng cười réo rắt, “Như thế, cực khổ Trương tướng quân rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]