“Định Vương, Trấn Nam Vương, hai vị tính phân chia gia sản Mộ Dung gia thế nào?”
Đối mặt với biến hóa bất thình lình này, mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau. Trấn Nam Vương đẩy tay Lôi Đằng Phong ra, giương mắt lạnh lẽo nhìn Nhậm Kỳ Ninh nói: “Nhậm công tử muốn thế nào?” Vì Mộ Dung gia, ông đã tốn thật nhiều tinh lực hơn Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần, vì vậy ông cũng càng không cách nào dễ dàng tha thứ cho con vịt đã đun sôi cứ như vậy mà bay.
Mặc Tu Nghiêu vẫn nằm trên mặt đất không dậy nổi, tựa đầu tựa vào ngực Diệp Ly lười biếng nhìn Nhậm Kỳ Ninh nói: “Bản vương nói chẳng qua là tới tham gia náo nhiệt thì thật sự là tham gia náo nhiệt . Bản vương cũng không thèm gia sản Mộ Dung gia. A. . . Mộ Dung Hùng lão gia hỏa kia thật là lợi hại, A Ly, vi phu bị thương vô cùng nặng. . .” Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn cười tự tại với mình như ngày thường, trong lòng Diệp Ly đau nhói, “Rất đau sao? Chúng ta lập tức trở về tìm đại phu.”
Mặc dù Mặc Tu Nghiêu nói mình bị thương rất nặng, nhưng người ở chỗ này trừ Lăng Thiết Hàn ra không ai thật sự cho rằng hắn bị đả thương vô cùng nặng. Nhìn người nằm trên đất, cảnh giác trong mắt ngược lại càng thêm nồng đậm.
Nghe thấy lời Mặc Tu Nghiêu…, Nhậm Kỳ Ninh nhíu mày nhìn về phía Từ Thanh Trần, cười nói: “Vậy công tử Thanh Trần thấy thế nào?”
Từ Thanh Trần hạ mắt, lạnh nhạt cười nói: “Mộ Dung gia dù sao cũng không phải là Định Vương phủ, nhiều lắm chỉ coi là một khoản tiền phi nghĩa bay tới mà thôi.” Đừng xem lần này đánh đến máu chảy thành sông, trên thực tế Định Vương Phủ trừ Mặc Tu Nghiêu bị thương không biết nặng nhẹ ra, căn bản không có bất kỳ tổn thất nào. Người động thủ không phải là Trấn Nam Vương thì là Diêm Vương các, nếu không chính là người của Mặc Cảnh Lê, Định Vương phủ mang theo không đến mấy người tới, tổn thất tự nhiên càng thêm có hạn. Huống chi cho dù không có, ít nhất tất cả sản nghiệp Mộ Dung gia ở Tây Bắc và một nửa sản nghiệp ở Đại Sở cũng đã được thu vào dưới trướng Định Vương phủ, cho dù còn dư lại một phần cũng không khiến Định Vương phủ hao vốn.
Nghe vậy, sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh trầm xuống, cười nhạt nói: “Tại hạ nhớ được tại hạ cũng không đắc tội qua công tử Thanh Trần và Định Vương phủ đi? Mọi người hảo tụ hảo tán không được sao?” con bài lớn nhất hiện tại của hắn chính là tài phú Mộ Dung gia, nhưng nếu Định Vương Phủ không có hứng thú với cái này thì hắn không có cơ hội thoát thân rồi. . . . . .
“Huống chi. . . Công tử Thanh Trần không có hứng thú, không biết Trấn Nam Vương và Lăng Các chủ, còn có Sở Hoàng và Lê Vương có phải cũng không có hứng thú hay không?” Nhậm Kỳ Ninh chuyển mắt, nhìn về phía vài người khác khẽ cười nói: “Nhắc tới cũng đúng lúc, mấy vị đã tới chậm một bước. Mộ Dung gia thật không hổ là thế gia trăm năm phú khả địch quốc, tài phú tích lũy chỉ sợ quốc khố của Tây Lăng và Đại Sở cũng kém hơn đấy?” Những người khác sắc mặt quả nhiên trở nên có chút vi diệu rồi, Lăng Thiết Hàn hoàn hảo chống tay Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh đứng lên nhìn thoáng qua Từ Thanh Trần nói: “Ý của công tử Thanh Trần chính là ý của Bản tọa.”
“Trấn Nam Vương, ngài có ý gì không?” Từ Thanh Trần hỏi. Trấn Nam Vương hơi chút do dự chốc lát, nói: “Nói vậy, Nhậm công tử cũng không có liên quan với Tây Lăng.” Ý tứ của Trấn Nam Vương thì mọi người không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ từ từ xẹt qua trên người Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, đột nhiên cười nói: “Trấn Nam Vương nói rất đúng, huống chi Nhậm công tử còn chưa gây ra chuyện gì, nếu ở Tây Lăng xảy ra chuyện thì sau này còn ai dám tới Tây Lăng nữa? Trẫm và Nhâm công tử nhất kiến như cố (vừa gặp đã quen thân),không bằng quay đầu lại cùng uống một chén rượu?”
Thật ra thì bây giờ người có thể nói chuyện chính là Mặc Cảnh Kỳ rồi, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều đã trải qua một cuộc ác chiến, chỉ có Mặc Cảnh Kỳ, hơn trăm cao thủ bên cạnh hắn cũng chưa có động thủ qua. Nhìn Mặc Tu Nghiêu đang tựa vào Diệp Ly, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ tràn đầy oán hận, sợ hãi cùng không cam lòng. Hắn không thể xác định được tốt cuộc Mặc Tu Nghiêu bị đả thương đến mức nào, hắn cũng không dám đánh cuộc đám thuộc hạ mình mang tới có thể giết chết được Mặc Tu Nghiêu hay không, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu đổi thành người nào khác, có lẽ Mặc Cảnh Kỳ sẽ thử một lần. Nhưng hiện tại người bị thương là Mặc Tu Nghiêu, Mặc Cảnh Kỳ liền không dám. Năm đó Mặc Tu Nghiêu bị thương bao nhiêu thái y chẩn đoán đều nói hắn sống không quá một tháng, nhưng hắn miễn cưỡng gắng gượng mà qua được. Bao nhiêu người nói hắn cả đời cũng không tốt lên được, nhưng không tới mười năm hắn lại có thể hoàn hảo không chút hao tổn đứng trước mặt mình, thậm chí võ công còn cao hơn so với lúc trước. Mơ mơ hồ hồ, trong đầu Mặc Cảnh Kỳ có một ý niệm kỳ quái hiện lên: Mặc Tu Nghiêu, là giết cũng không chết.
Từ Thanh Trần bất đắc dĩ thở dài, nhàn nhạt quét mắt qua Mặc Cảnh Kỳ có chút khiêu khích nhìn mình một cái. Vua của một nước khiêu khích mưu sĩ của một thành trì còn có thể dương dương đắc ý, thật là có tiền đồ.
” Tại hạ đã hiểu ý của Trấn Nam Vương và Sở Hoàng. Đã như vậy. . . Nhậm công tử, nói ra tung tích của tài bảo Mộ Dung gia. Trước khi ngươi rời khỏi Tây Lăng Định Vương Phủ sẽ không làm khó ngươi.” Nói cách khác, một khi rời khỏi Tây Lăng rồi vậy thì không hẳn như vậy.
Trong lòng Nhậm Kỳ Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười nói: “Như vậy đa tạ công tử Thanh Trần hạ thủ lưu tình.” Chỉ cần rời khỏi Tây Lăng, không, chỉ cần rời khỏi An thành tự nhiên sẽ có người tiếp ứng hắn. Đến lúc đó hắn cũng chưa chắc còn phải sợ người của Định Vương phủ. Chẳng qua là thật vất vả mới lấy được tài phú đến tay, thoạt nhìn là không giữ được. Nhưng may hắn cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.
Ở chỗ này đều là nhân vật hùng bá một phương, đương nhiên cũng sẽ không chơi trò lật lọng trong cái tình huống này. Nhậm Kỳ Ninh sảng khoái giao ra địa phương cất giữ bảo tàng Mộ Dung gia cùng với sổ sách, vàng bạc mười mấy đời Mộ Dung gia chủ tích góp từng tí một quả nhiên hết sức kinh người. Sau khi xác định đúng là bảo tàng Mộ Dung gia, Nhậm Kỳ Ninh cũng không quản bọn hắn chia chác như thế nào mà nhanh chóng cáo từ, chia thế nào cũng không tới lượt của hắn. Lúc Nhậm Kỳ Ninh đi còn mang theo cả hậu nhân duy nhất của Mộ Dung gia- Mộ Dung Minh Nghiên.
Dựa theo hiệp nghị với Trấn Nam Vương, sản nghiệp Mộ Dung gia Định Vương Phủ cầm ba thành, Diêm Vương các một thành còn dư lại là của Trấn Nam Vương. Mặc Cảnh Kỳ chỉ lấy được một phần Nhậm Kỳ Ninh phá lệ đưa cho hắn, mặc dù nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu và Trấn Nam Vương nhưng rốt cuộc vẫn còn nhớ rõ đang đứng dưới mái hiên nhà người ta, cũng không nói thêm cái gì. Về phần Mặc Cảnh Lê còn lại đã cùng Định Vương phủ đã có hiệp nghị khác rồi, tự nhiên không liên quan đến sản nghiệp Mộ Dung gia.
Lúc đoàn người Diệp Ly trở lại khác sạn Thanh Nguyên đã là lúc cả khách sạn Thanh Nguyên người đi – nhà trống, ngay cả chưởng quỹ cho đến bọn tiểu nhị quét dọn cũng đã sớm không thấy. Đã sớm biết khách sạn Thanh Nguyên có liên quan đến Nhậm Kỳ Ninh, đám người Diệp Ly đối với chuyện này cũng không cảm thấy quá mức ngoài ý muốn. Vì lý do an toàn, vẫn nên mang Từ Thanh Trần đến ở tạm khách sạn đi. Mà Trấn Nam Vương bỏ lại Lôi Đằng Phong giải quyết chuyện còn lại, ngày đó cũng đã chạy về Hoàng Thành Tây Lăng.
Mặc Tu Nghiêu qủa thật bị đả thương không nhẹ, bị Diệp Ly ép nằm trên giường tu dưỡng không được xuống giường đi lại. Nằm ở trên giường dưỡng bệnh đối với Mặc Tu Nghiêu mà nói quả nhiên còn thống khổ hơn giết hắn, bất đắc dĩ lần này Diệp Ly bị thương thế của hắn hù đến, ra lệnh cưỡng chế hắn phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cho nên Định Vương gia lại càng thêm bám dính quấn lấy Vương Phi theo mình dưỡng bệnh. Để cho Công tử Thanh Trần ở bên ngoài bận rộn, sắc mặt càng ngày càng hơn khó coi.
“Khởi bẩm Vương gia, Vương Phi. Sở Hoàng và Lê Vương tới.” Ngoài cửa thị vệ bẩm báo vào.
Mặc Tu Nghiêu đang lười biếng nằm trên giường ngửa đầu tùy ý Diệp Ly bón nước quả nhíu nhíu mày, không nhịn được nói: “Bọn họ tới làm gì?” Thị vệ phía ngoài ngẩn ra, sao mà hắn biết hai người kia tìm đến Vương gia làm gì? Nhưng cũng không ảnh hưởng hắn phát hiện giọng nói không vui của Vương gia nhà mình, liền vội vàng hỏi: “Vậy có cần thuộc hạ mời bọn họ trở về hay không?” Trong phòng yên lặng chốc lát, mới truyền đến giọng nói của Diệp Ly: “Mời Sở Hoàng và Lê Vương đến đây đi.”
Cửa phía ngoài bị mở ra, Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê nối tay nhau mà đến. Trong phòng, bình phong đặt cách gian trong cùng phòng ngoài đã bị dời đi, hai người vừa vào cửa đã thấy Mặc Tu Nghiêu nửa nằm ở trên giường, một đầu tóc trắng tùy ý xõa trên giường, còn có một thân áo trắng lộ ra vẻ lãnh mạc cùng xa cách.
Diệp Ly ngồi bên giường, tiện tay thả bỏ xuống quả táo vừa mới gọt xong xuống, hướng hai người gật đầu cười nói: “Sở Hoàng, Lê Vương, mời ngồi.” Hai người mặc nhiên ngồi xuống, thị vệ canh giữ ở phía ngoài, Diệp Ly lại bị Mặc Tu Nghiêu lôi kéo không tha tự nhiên không thể trông cậy có người dâng trà cho bọn hắn, may hai người bọn họ cũng không phải tới đây uống trà.
Mặc Tu Nghiêu liếc hai người một cái, hỏi: “Lúc này tìm đến Bản vương có chuyện gì?”
Giọng nói tùy ý như vậy nghe vào trong tai Mặc Cảnh Lê cũng không có cái gì nhưng vào trong tai Mặc Cảnh Kỳ lại hoàn toàn không như vậy. Thời điểm Mặc Tu Nghiêu còn ở Sở kinh, cho dù như thế nào cũng sẽ không dùng loại giọng nói tùy tiện cho có lệ này nói chuyện cùng hắn. Cho dù vốn lễ phép và thần phục trong giọng nói kia là giả nhưng ít nhất cũng còn có làm bộ dáng, nhưng hiện tại giọng nói của Mặc Tu Nghiêu phảng phất như trước mặt không phải là vua của một nước mà là mèo mèo chó chó trên đường, cao hứng thì nói hai câu rồi bỏ mặc.
Thấy Mặc Cảnh Kỳ muốn tức giận, Mặc Cảnh Lê lơ đãng ho nhẹ một tiếng nói: “Hoàng huynh, không phải là có chuyện muốn hỏi Định Vương hay sao?” Mặc dù hắn cũng nhìn Mặc Tu Nghiêu không vừa mắt, nhưng không thể không nói thấy hoàng huynh hắn tức đến sắc mặt biến thành màu đen, trong lòng hắn vẫn có chút vui vẻ.
Mặc Cảnh Kỳ hít sâu một hơi nuốt xuống tức giận trong lòng, nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: ” Công chúa Trường Nhạc đang ở đâu?”
Mặc Tu Nghiêu nghi hoặc nhìn Mặc Cảnh Kỳ, một hồi lâu mới xuy một tiếng, thản nhiên nói: ” Công chúa Trường Nhạc là nữ nhi của ngươi, làm sao Bản vương sẽ biết con bé ở đâu?”
Mặc Cảnh Kỳ cười lạnh nói: “Trường Nhạc mất tích trong vương cung Nam Chiếu. Trừ ngươi ra còn có thể là ai?” Mặc Tu Nghiêu nhếch khóe môi, giọng điệu mang theo giễu cợt, “Đúng vậy, công chúa Trường Nhạc mất tích trong vương cung Nam Chiếu. Làm sao Bản vương biết con bé lại đến vương cung Nam Chiếu? Làm sao Bản vương biết được lúc nào thì con bé đi vương cung Nam Chiếu? Mặc Cảnh Kỳ, nữ nhi của ngươi không thấy ngươi tới đòi Bản vương, có phải ngày nào đó long ỷ của ngươi không còn ngươi cũng muốn tới hỏi Bản vương hay không?”
“Ngươi!” sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ lúc trắng lúc xanh, rốt cục không nhịn được vỗ án căm tức nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu há lại để lửa giận của hắn vào trong mắt, một lần nữa nằm lên trên gối mềm, đôi mắt chờ đợi nhìn Diệp Ly, “A Ly, đói bụng. . . . . .” Diệp Ly bất đắc dĩ, một lần nữa cầm lấy quả táo bên cạnh cắt thành miếng nhỏ đút hắn ăn. Mặc Tu Nghiêu ăn hoan khoái cũng không quên Diệp Ly, “A Ly cũng ăn đi, đồ Lôi Đằng Phong phái người đưa tới cũng không tệ lắm.”
Nhìn hai người trước mắt không coi ai ra gì, Mặc Cảnh Kỳ giận đến sùi bọt mép cũng không thể tránh được. Chỉ đành phải nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi, nhìn đến hắn muốn đi, lúc này Mặc Tu Nghiêu mới phân cho hắn một ánh mắt nói: “Chờ một chút.”
Mặc Cảnh Kỳ cắn răng nói: “Ngươi còn muốn nói điều gì?”
Mặc Tu Nghiêu tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn hắn, suy nghĩ một chút nói: “Khó được ngươi đặc biệt đến gặp Bản vương, liền miễn phí nói cho ngươi biết một tin tức tốt. Nói, cái vị Nhậm công tử mấy ngày hôm trước ngươi nhất kiến như cố . . . Chính là kẻ thống lĩnh Bắc Cảnh hiện nay, hậu duệ tiền triều Lâm Nguyện.”
Tin tức kia nhất thời giáng xuống khiến Mặc Cảnh Kỳ thẫn thờ hồi lâu rồi. Cũng là Mặc Cảnh Lê cau mày nói: “Nhậm Kỳ Ninh là Lâm Nguyện, vậy Đàm Kế Chi kia là ai?” Mặc Tu Nghiêu nhún vai, tỏ vẻ mình không biết. Mặc Cảnh Kỳ cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin lời của ngươi sao?”
Miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Mặc Cảnh Kỳ mơ hồ có chút dao động. Bởi vì hắn biết Mặc Tu Nghiêu cũng chẳng cần lấy chuyện này ra bỡn cợt mình. Nhìn thần sắc chế nhạo và trào phúng kia của Mặc Tu Nghiêu, Mặc Cảnh Kỳ hận không thể tìm một cái động mà chui vào. Đàm Kế Chi mà hắn tín nhiệm có thừa là dư nghiệt tiền triều, nay Nhậm Kỳ Ninh hai ngày trước hắn thuận tay cứu giúp lại cũng là dư nghiệt tiền triều. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi hoàng đế của hắn phải để ở đâu? Không còn hơi sức cùng Mặc Tu Nghiêu đấu khí, Mặc Cảnh Kỳ trầm mặt phẩy tay áo bỏ đi.
Mặc Cảnh Lê chậm hơn hắn một bước, đi ở phía sau. Có chút chần chờ xoay người nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Nhậm Kỳ Ninh có thật. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu khinh thường cười nói: “Bản vương lừa các ngươi thì được cái gì? Tên phế vật Mặc Cảnh Kỳ kia, người khác đã sớm động tay trên lãnh thổ Đại Sở mà hắn ngay cả nửa điểm phong thanh cũng không nghe thấy. Mấy năm này Nhậm Kỳ Ninh thu phục cả Bắc Cảnh, tay cũng đã vươn đến Đại Sở rồi, rút cuộc tên phế vật kia đang làm gì? Như thế cũng tốt, tránh cho Bản vương ngày nào đó không nhịn được mà giết hắn. Ngươi nói cho Mặc Cảnh kỳ, ngày nào đó hắn thành vạn quốc chi vương (vua của các vị vua),Bản vương sẽ dùng một kiếm thay Thái tổ hoàng đế để hắn hi sinh cho tổ quốc .”
Mặc Cảnh Lê giữ vững im lặng, xoay người đi ra ngoài. Ngoài cửa, hiển nhiên Mặc Cảnh Kỳ cũng nghe được những lời này của Mặc Tu Nghiêu, tức giận đến cả người phát run nhưng không cách nào quay đầu lại tìm Mặc Tu Nghiêu lý luận.
Ánh mắt Mặc Cảnh Lê hơi trầm xuống, tiến lên phía trước nói: “Hoàng huynh, chúng ta nên trở về kinh rồi.” Mặc Cảnh Kỳ hừ lạnh một tiếng phẩy tay áo bỏ đi.
Mặc Tu Nghiêu dưỡng thương gần nửa tháng mới cùng Diệp Ly lắc lư rời An thành trở về Tây Bắc, về phần người thừa như công tử Thanh Trần đã trở về trước một bước.
Trước khi rời đi Lăng Thiết Hàn cùng với hai nghĩa muội nghĩa đệ cũng tới cáo từ, Lăng Đại Các chủ trải qua hai lần giao thủ với cao thủ tuyệt đỉnh như Mặc Tu Nghiêu và Mộ Dung Hùng, có chút ngộ tính quyết định trở về bế quan luyện công. An thành vốn vô cùng náo nhiệt đã sớm dần yên tĩnh lại.
Lúc Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu rời đi chỉ có Lôi Đằng Phong đến đưa tiễn, hắn còn phải ở lại An thành thu thập, sau khi Mộ Dung gia sụp đổ đã để lại cục diện vô cùng rối rắm. Trái lại, Định Vương phủ dù không thể hoàn toàn đạt tới mục tiêu dự kiến, nhưng cũng vẫn là người chiếm nhiều tiện nghi nhất. Bởi vì bọn họ không phải mất gì cả, ngay cả tiền kiếm được cũng rất nhàn hạ, không những thế lại còn không phải dọn dẹp tàn cục.
Hai người một đường đi chậm, lúc về đến Tây Bắc đã là cuối tháng chín gần sang tháng mười.
Mới vừa trở lại Ly thành, còn chưa bước vào cửa Định Vương phủ, đã thấy một đứa nhỏ phấn phấn nộn nộn mặc áo bào màu tím nhào tới. Mặc Tiểu Bảo ôm Diệp Ly khóc đến kinh thiên động địa, “Ô ô. . . Ô ô. . . Mẫu thân nói chuyện không giữ lời. . . Ô ô, rõ ràng người nói hôm sau sẽ tới nhìn Tiểu Bảo . Ô ô. . . Mẫu thân không thương Tiểu Bảo nữa rồi, Tiểu Bảo là đứa trẻ không có ai thương. Ô ô. . . . . .”
Diệp Ly không nhịn được một đầu hắc tuyến, đứa nhỏ này là ai dạy bé mấy thứ loạn thất bát tao này không biết? Nhưng nhìn lại đứa nhỏ khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, ngay cả cái tên Tiểu Bảo bình thường bé ghét nhất cũng gọi ra rồi, có thể thấy được thật sự thương tâm. Từ khi sau khi Mặc Tiểu Bảo sinh ra, bọn nàng vẫn luôn mang theo bên cạnh mình, lần này là lần đầu tiên tách biệt như vậy, thấy nhi tử khóc đến nấc rồi, Diệp Ly vội vàng cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của bé, ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, mẫu thân sai rồi. Mẫu thân sao lại không thương Tiểu Bảo chứ, Tiểu Bảo là tâm can bảo bối của mẫu thân cơ mà.”
Trước mặt nhiều người như vậy được mẫu thân hôn, Mặc Tiểu Bảo vẫn cảm thấy có chút chút ngượng ngùng, nhất thời khuôn mặt nhỏ bé hồng như trái táo. Nhưng bé thật rất nhớ mẫu thân, cuối cùng không nỡ rời khỏi mẫu thân, Mặc Tiểu Bảo để khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào trên vai mẫu thân, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt cổ Diệp Ly không buông, “Mẫu thân, Tiểu Bảo nhớ mẫu thân.”
Diệp Ly nhìn gương mặt non nớt trắng noãn mềm mềm của Mặc Tiểu Bảo, một đôi mắt to ướt nhẹp, trong lòng mềm mại như bông, “Mẫu thân cũng nhớ Tiểu Bảo.”
“Mẫu thân sẽ không không thương Tiểu Bảo nữa đúng không?” Mặc Tiểu Bảo hướng đôi mắt ngập nước chờ đợi nhìn Diệp Ly, Diệp Ly nhất thời không có sức chống cự, “Mẫu thân vĩnh viễn cũng sẽ không không thương Tiểu Bảo đâu.”
Mọi người đến nghênh đón nhìn Tiểu thế tử và Vương Phi nhà mình nói chuyện nhớ nhung xa cách, đồng thời cũng thấy Vương gia nhà mình đứng ở một bên gương mặt tuấn tú đen như đít nồi. Một lúc lâu sau, Mặc Tiểu Bảo còn đang níu lấy mẫu thân nhà mình kể lể những tư niệm và ủy khuất của bản thân, Mặc Tu Nghiêu không nhịn được co rút khóe miệng cúi người một tay lôi Mặc Tiểu Bảo từ trong ngực Diệp Ly ra.
“Tu Nghiêu. . . . . .” Diệp Ly không đồng ý nhìn Mặc Tu Nghiêu, nắm cổ áo con như vậy, thật không tốt , vạn nhất làm bị thương Tiểu Bảo thì làm sao bây giờ?
Mặc Tu Nghiêu rất nhanh thay đổi bằng một cái ôm mà Diệp Ly có thể chấp nhận, ôm Mặc Tiểu Bảo vào trong lồng ngực mình, nhanh như chớp chuyển mắt mỉm cười nhìn nhi tử nói: “Nhi tử, phụ vương cũng nhớ con vô cùng, con cũng không nhớ phụ vương của con một chút sao?” Mặc Tiểu Bảo ở nơi Diệp Ly không nhìn thấy hướng về phía hắn nhe răng. Bé mới không muốn phụ vương đâu, phụ vương thường xuyên không trở lại thì càng không có người cùng bé tranh đoạt mẫu thân đấy. Nhưng làm trò trước mặt Diệp Ly, bạn nhỏ Mặc Tiểu Bảo chỉ có thể biết điều gật đầu nói: “Hài nhi cũng nhớ phụ vương.” Hơi cúi thân, bẹp một chút hôn lên mặt Mặc Tu Nghiêu.
Bị nhiễu nước miếng lên mặt, Mặc Tu Nghiêu nhất thời sửng sốt, nhìn nhìn lại vật nhỏ trong ngực đang cười rất gian xảo, Mặc Tu Nghiêu cố nén ý định ném vật nhỏ này xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thật là nhi tử ngoan của phụ vương. Tiểu Bảo thông minh như vậy, công khóa lúc gần đi phụ vương giao, Tiếu Bảo nhất định đã làm xong rồi đúng không?”
Sắc mặt Mặc Tiểu Bảo cứng đờ, con ngươi đảo loạn mấy vòng không dám nhìn Mặc Tu Nghiêu. Vừa nhìn vẻ mặt này, Mặc Tu Nghiêu còn chỗ nào nhìn không rõ chứ. Nụ cười hòa ái dễ gần nhìn bé, “Tiểu Bảo, xem con giải thích với phụ vương và mẫu phi thế nào, mấy tháng này rốt cuộc con tưởng niệm phụ vương và mẫu phi thế nào mới quên mất chuyện công khóa chứ.”
Mặc Tiểu Bảo nhất thời ỉu xỉu như quả bóng bay bị kim châm, càng ngày càng xẹp xuống. Phụ vương gì gì đó, thật đáng ghét!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]