🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Lăng

Lâm Thương Từ đứng ở cửa khách sạn nhìn điện thoại hồi lâu, màn hình là khung chat với Cố Trọng. Cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn thoát ra ngoài.

Đợi Cố Trọng hỏi rồi giải thích sau vậy!

Khách sạn Tây Minh nằm trong trấn Tây Minh, cách thôn Hà Khẩu mà Lâm Thương Từ muốn đi khoảng hai cây số. Hỏi bác gái, bác ta bảo không có phương tiện vào đó, trừ khi có dân làng lái xe ba bánh ra mới vào được. Bọn họ hay chở cá đánh được ra bán, bán xong lại về, nhưng việc này còn phải chờ vào may mắn. Có thể chờ được cho đến khi có người ra, nhưng không chắc sẽ có người ra trấn, bác ta còn đề cập đến việc cô có thể thuê xe đạp ở khách sạn.

Hai cây số nói xa cũng không xa, cũng không phải không thể đi bộ được, nhưng Lâm Thương Từ không định làm thế. Hơn nữa, đoạn đường không cho xe cộ lưu thông cũng không an toàn lắm, cho nên cô đành phải mặc cả với bác gái. Từ một tiếng 50 đồng cho đến hai tiếng 70 đồng, sau hai tiếng trời cũng gần như đã tối, đi về là vừa vặn.

Lâm Thương Từ nhìn chiếc xe đạp màu vàng tương ứng với chìa khóa, là một chiếc xe rất cũ, lốp xe cũng rất mòn. Cô nhìn qua một chiếc khác, tất cả đều trông như sắp hỏng, cô chỉ đành cam chịu mở khóa đạp xe.

Bác gái chỉ đường cho cô vào thôn, mặt đường toàn là ổ gà. Cô cẩn thận tránh ổ gà đạp về phía trước, dọc đường mông cô ê nhức, cuối cùng cũng thấy một tấm biển nhỏ ghi ba chữ lớn "Thôn Hà Khẩu".

Thôn Hà Khẩu tọa lạc ngay cạnh bờ sông, dọc theo đường sông là biển lớn. Lâm Thương Từ có thể nghe thấy tiếng động cơ thuyền từ rất xa. Đạp xe đạp trên con đường lầy lội, cô lấy ra ảnh của Trương Hạnh, hễ gặp ai cô cũng lấy ảnh Trương Hạnh ra hỏi bọn họ có quen hay không.

May thay thôn Hà Khẩu không lớn lắm, và cũng may Trương Hạnh chưa rời khỏi thôn lâu lắm, nên có thể tìm bất cứ ai để hỏi.

Một bác trai chừng sáu mươi tuổi đang xách lưới đánh cá, nhìn thoáng qua đã nhận ra bức ảnh: "Cô ấy là cô vợ bỏ trốn của A Lương đây mà."

"Vợ? Cô ấy kết hôn rồi?" Lâm Thương Từ lại nhìn Trương Hạnh trong bức ảnh selfie, trông cô ấy còn chưa đến hai mươi tuổi.

"Chưa kết hôn nhưng cầm tiền sính lễ rồi, kết quả trước ngày cưới một ngày, cô bé này đã bỏ trốn trong đêm. Cũng vì chuyện này mà bố mẹ cô ấy bị chế giễu không thôi." Bác trai nhìn xung quanh, chỉ vào một bóng người ở bến tàu: "Đó, bố Hạnh Tử đó."

Lâm Thương Từ nhìn theo, bố Trương Hạnh là một người gù lưng đang cúi người dùng nước sông rửa sàn bến tàu.

"Bác khuyên cháu đừng có đi tìm ông ta, cũng đừng nhắc đến Hạnh Tử trước mặt lão, bị lão đánh đó." Bác trai chỉ vào vết lõm sau gáy, "Chỗ này của bác bị lão đánh khi vô tình lỡ lời nhắc đến A Hạnh trong lúc uống rượu."

Bác trai nói rồi lắc đầu rời đi, Lâm Thương Từ nghĩ nếu bố Trương Hạnh dùng chai rượu đánh người, thì chắc mẹ cô ấy cũng không dùng chai rượu đánh người đâu nhỉ? Thế là cô lại tìm vài người hỏi nhà Trương Hạnh.

Nhà của Trương Hạnh không khó tìm, là một ngôi nhà làm bằng đất, trong sân có một kệ gỗ treo cá khô. Cô nhìn xung quanh, thấy có bóng người đang đi lại trong nhà, bèn mạnh dạn đi vào sân, gõ cửa rồi hỏi: "Có ai không?"

Một người phụ nữ vàng vọt xuất hiện từ phía sau, hốc mắt trũng sâu, hai nhãn cầu lồi ra ngoài, có cảm giác như có thể rơi ra bất cứ lúc nào. Bà ấy hỏi: "Tìm ai?"

"Chị là mẹ Trương Hạnh đúng không ạ?" Lâm Thương Từ đặc biệt chú ý đến việc đối phương có cầm gì trong tay không.

Vừa nghe thấy tên con gái mình, bà ấy hoảng hốt nhìn ra bên ngoài, lại hỏi cô gái trước mặt: "Cô là ai?"

"Em là sếp của em ấy, em ấy còn nợ cháu một dự án chưa hoàn thành. Em nghe người ta nói em ấy về quê nên đến đây tìm."

"Không có, con bé chết tiệt đó không có về đây. Cô tìm nhầm chỗ rồi, mau đi đi!" Người phụ nữ nói xong, muốn đẩy Lâm Thương Từ ra ngoài.

Lâm Thương Từ với tay vào trong túi, ấn nút ghi âm trên điện thoại: "Không phải đâu chị ơi, em nghe bạn Trương Hạnh nói con bé quay về đây thật mà, nói là em ấy phải về lấy chồng."

"Không có chuyện đó, hai năm trước nó rời đi rồi không liên lạc nữa. Cô đi mau đi, nếu không bố nó gần về......"

"Ai gần về?" Một giọng nam thô ráp vang lên từ phía sau Lâm Thương Từ.

Lâm Thương Từ mới vừa xoay người, đã thấy một cây gậy bay về phía mình. Cô nhanh chóng né tránh, cây gậy lướt qua đỉnh đầu cô bay thẳng vào bàn thờ trong phòng khách, tượng thần bị trúng đòn ngã xuống.

Mẹ Trương Hạnh vội vàng giải thích: "Đây là bà chủ của Hạnh Tử, tình cờ đi ngang qua đây nên tới xem......"

Nói còn chưa dứt lời, bố Trương nhìn bức tượng giận dữ, lại cầm cây gậy dưới đất lên, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, bỏ đi mà không nói một lời, nó không biết bố mẹ nó bị người ta đàm tiếu chỉ trỏ sao?"

"Không thể, cô ấy đến từ thành......" Mẹ Trương ngăn người chồng đang phẫn nộ của mình lại, Lâm Thương Từ thấy cũng khiếp hãi.

"Từ thành phố thì sao? Không một đứa nào tốt, giống hệt con tiện nhân cắt tóc đó, chỉ biết dạy nó bỏ trốn!"

Bố Trương gạt vợ mình ra, bà ấy lảo đảo ngã vào đống gạch đá đổ nát. Lâm Thương Từ vội chạy tới đỡ người đứng dậy, nhìn thấy đối phương xoa lưng là biết bị va chạm không hề nhẹ. Mấy viên gạch vỡ nát ở đây rất nhiều góc cạnh sắc nhọn.

"Đừng lo cho tôi, cô nhanh rời đi!" Khuôn mặt mẹ Trương nhăn nhó, đẩy Lâm Thương Từ ra ngoài.

"Đi cái gì mà đi, đã đến thì đừng có chạy!" Bố Trương mặc kệ người phụ nữ lạ mặt có thân phận gì, ông ta dùng gậy đánh vào lưng cô.

Lâm Thương Từ nén đau, quay người muốn giật cây gậy trong tay ông ta, trong lúc đó lại ăn thêm mấy cây. Cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ chi bằng trốn trước, nhưng vừa thấy cánh tay mẹ Trương đầy vết bầm tím, cô lại không thể chạy được.

Bố Trương Hạnh hẳn có khuynh hướng bạo lực gia đình, nếu không trên cơ thể một người sẽ không có nhiều vết bầm tím đến vậy.

Cô tức giận, mắng lại: "Nếu ông đánh nữa tôi sẽ báo cảnh sát!"

Bố Trương nghe thấy hai chữ "cảnh sát" cũng không sợ hãi, nói: "Báo cảnh sát? Cảnh sát có đến tao cũng đánh!"

Bấy giờ, những người hàng xóm đứng ngoài nhìn cũng vào cuộc giúp đỡ, nhao nhao cản bố Trương lại, lấy cây gậy trong tay ông ta rồi bắt đầu khuyên can.

Mẹ Trương thấy chuyện đang tạm dừng, nhanh chóng kéo Lâm Thương Từ chạy ra ngoài, mặc kệ tiếng gào thét của bố Trương ở sau, bà ấy vẫn không quay đầu lại. Chạy thẳng đến cửa thôn, bà ấy mới chịu thả tay Lâm Thương Từ ra.

"Đi nhanh đi, đừng đến nữa." Mẹ Trương ôm tay, vẻ mặt bất lực nhìn chằm chằm dưới đất.

"Ông ấy đánh chị, sao chị không báo cảnh sát?" Lâm Thương Từ hơi giận, cô bị ăn mấy gậy nên muốn đánh lại.

"Đó là chuyện của tôi không cần cô lo, cô đi mau là tôi cảm tạ trời đất rồi, sau này đừng đến nữa." Mẹ Trương nói xong muốn quay về.

Lâm Thương Từ ngăn bà ấy lại, hỏi: "Vừa rồi ông ấy nói người cắt tóc là ai vậy?"

"Tên là Lý Xuân Hoa, mở tiệm cắt tóc Xuân Thiên trên trấn." Mẹ Trương nghiêng người đi lướt qua Lâm Thương Từ, đi được vài bước lại quay đầu hỏi cô: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ, hai mươi tám."

"Hai mươi tám......" Mẹ Trương nỉ non, ngay sau đó nói tiếp: "Nếu tìm được Hạnh Tử, nói với nó đừng về đây. Tự mình sống cho tốt, đừng bao giờ quay về đây nữa."

Lâm Thương Từ không hiểu sao bà ấy lại hỏi tuổi mình, nhưng cô như bị ma xui quỷ khiến, hỏi lại đối phương: "Vậy chị bao nhiêu tuổi rồi?"

Mẹ Trương nhìn cô bằng ánh mắt không thể diễn tả được, như có chút ghen tị, cũng có chút oán giận: "Ba lăm."

Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Lâm Thương Từ bỗng thấy bi ai không thể nói thành lời.

Dựa theo tuổi tác của Trương Hạnh, vậy mẹ cô ấy đã sinh cô ấy khi mới mười lăm tuổi. Độ tuổi này theo pháp luật thậm chí còn không được xem là người trưởng thành, vậy mà bà ấy đã sinh con. Từ giọng điệu của bố Trương Hạnh là thấy được nơi này là một nơi không coi trọng pháp luật.

Mà chuyện này, đã trở thành thường lệ ở đây.

Khi mẹ Trương hỏi tuổi tác cô, có phải cũng có thoáng chốc mơ tưởng về điều đó.

Liệu bà ấy có biết Phòng Giai Nhuế hơn năm mươi vẫn có thể sống một cuộc sống muôn màu muôn vẻ không? Biết Từ Đồ Chi ba mươi lăm tuổi và Diệp Tây Nhã ba mươi mốt tuổi đến bây giờ vẫn sống rất tự do tự tại không? Liệu bà ấy có hâm mộ những người đồng trang lứa nhưng sống cuộc sống khác với mình không?

Hẳn là có hâm mộ nhỉ? Thế nên mới nói Trương Hạnh đừng bao giờ quay lại, như thể ký thác mọi hy vọng lên người cô ấy.

Thôn Hà Khẩu giống như một thế giới nhỏ biệt lập ngăn cách với người ngoài. Người sống nơi đây cảm thấy đây đã là thế giới, có quy tắc và quy luật sinh tồn riêng. Bọn họ cảm thấy thế giới là như vậy, cuộc sống là như vậy, tất cả mọi thử nên hiển nhiên là như vậy.

Nhưng dẫu sao vẫn phải có một người ngoài cuộc phá vỡ hoàn cảnh khép kín này. Để nói cho bọn họ, thế giới không chỉ có như thế, uống rượu có trăm nghìn cách uống, cuộc sống cũng có hàng trăm hàng nghìn cách sống.

"Này!" Lâm Thương Từ hét lên với bóng người đang sa sút kia, thân hình đối phương hơi khựng lại, dừng bước nhưng vẫn không quay đầu lại. Cô nói: "Nếu có một ngày chị cảm thấy chán ghét, vậy hãy đi ra ngoài, dũng cảm hơn, cuộc sống sẽ không khốn khổ như bây giờ đâu."

Phải giống như Trương Hạnh vậy, dù cho cuộc sống không tốt đẹp nhưng ít ra nụ cười trong gương phát ra từ trong nội tâm.

Sau khi mẹ Trương Hạnh rời đi, Lâm Thương Từ đứng ở ven đường bấm gì đó trên điện thoại. Cho đến khi cô ngẩng đầu định quay về mới phát hiện, xe đạp của mình vẫn có để ngay trước cửa nhà Trương Hạnh! Cũng may lúc này có một cậu nhóc chừng mười mấy tuổi đạp xe đạp của cô xuất hiện.

"Chị ơi, xe chị nè!" Cậu nhóc dừng bên cạnh cô, trả xe đạp lại.

Lâm Thương Từ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi cậu bé: "Em nhiêu tuổi rồi?"

Cậu bé trả lời: "Mười ba tuổi."

Lâm Thương Từ lại hỏi: "Có thích cô bé nào chưa?"

Cậu nhóc xấu hổ lắc lắc đầu, thế là Lâm Thương Từ nói với cậu: "Vậy em nhớ rõ sau này đứng đánh vợ con như Trương Tam Thiết nha. Em nên tìm một cô gái mà mình thích và cưới cô ấy, chứ đừng để bố em tìm một ai đó bắt em cưới rồi cưới, hiểu ý chị không?"

Cậu nhóc gật đầu như giã tỏi, Lâm Thương Từ rất hài lòng, xoay người leo lên xe đạp rời đi.

Loại chuyện này thấm nhuần vào trẻ nhỏ vẫn có ích hơn. Tư duy của người lớn đã bị thâm căn cố đế, rất khó để thay đổi. Chưa kể, có khi cậu nhóc này sẽ nói những lời này với bạn bè mình, sẽ có cơ hội có thêm một người nữa bị ảnh hưởng.

Trở lại thị trấn, Lâm Thương Từ tìm một quán nào đó ăn lót bụng, sẵn hỏi chủ quán tiệm cắt tóc Xuân Thiên ở đâu, cô định mai sẽ đi tìm Lý Xuân Hoa hỏi thử.

Đúng như lời tài xế nói, ban đêm ở đây không an toàn lắm. Trời vừa tối là có thể nhìn thấy nhiều người kết thành từng nhóm đi lại, hành vi cực giống như lưu manh côn đồ, còn có tiếng gầm rú từ ống xả của những chiếc xe độ xé rách sự yên tĩnh của màn đêm.

Lâm Thương Từ quay về khách sạn, cửa phòng bên cạnh đóng chặt, dưới khe cửa không có ánh sáng, xem ra người đàn ông xăm kín tay không có trong phòng. Cô đi vào phòng mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa thả lỏng, cả người lập tức cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là vùng bị Trương Tam Thiết dùng gậy đánh. Một lúc sau cô bắt đầu cảm thấy đau nhức, cô vào phòng vệ sinh, xốc áo lên trước tấm gương mờ, thấy trên tay và lưng của mình có thêm vài vết bầm tím.

Thả áo xuống, cô quyết định lơ nó.

Liếc nhìn điện thoại, chưa đến 8 giờ, hẳn máy bay Cố Trọng vẫn còn đang bay. Cô đi tắm rửa, khách sạn này không có cả máy sấy tóc, cô cũng quên mang theo nên chỉ có thể để tóc khô tự nhiên.

Ban đầu cô định chờ một lát rồi sẽ gọi cho Cố Trọng, nhưng chờ mãi cô lại ngủ quên mất.

Nửa đêm cô bị người khác đánh thức, nơi này cách âm không tốt lắm. Không biết phòng bên có bao nhiêu người tụ tập, nhưng nghe bọn họ nói chuyện hình như đang uống rượu đánh bạc, nói rất to, không hề quan tâm đến việc có khách thuê ở bên cạnh.

Cô nhìn đồng hồ, 11 giờ đêm. Cố Trọng gọi cho cô mấy cuộc và nhắn vài tin WeChat cho cô, tin gần nhất được gửi từ mười phút trước.

Nhắn cô là: "Nhìn thấy tin nhắn gọi lại cho em nha."

Lâm Thương Từ nghe động tĩnh cách vách, cô quyết định mở cửa sổ ra. Ban đầu cô nghĩ mở cửa sổ gọi điện cho Cố Trọng, hẳn cô ấy sẽ không bị làm ồn, nhưng cô sai lầm rồi.

Bởi vì phòng bên không hề có đạo đức công cộng, ngay cả cửa sổ cũng không ngăn được.

Cô dùng sức đóng cửa sổ lại, ý muốn nhắc nhở người phòng bên kiềm chế lại, không ngờ âm thanh đó dừng được vài giây, sau đó lại bắt đầu ồn ào còn to hơn trước. Cô chợt hiểu ra chắc chắn là đối phương cố ý.

Lúc này cũng không thể ra khỏi phòng, nên cô nhắn trả lời Cố Trọng là đường dây ở đây không tốt, gọi điện không nghe rõ. Cố Trọng nhanh chóng trả lời cô.

Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng, Lâm Thương Từ nói Cố Trọng đi nghỉ ngơi.

-----

Chúc các bạn có một năm mới tốt hơn năm cũ nha, thương yêu tất cả mọi người 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.