Sáng hôm sau, Lâm Thương Từ tỉnh khi vừa hơn 6 giờ một chút, mặt trời vẫn còn chưa mọc. Sắc mặt cô tái nhợt, mệt mỏi đứng dậy rời giường. Cô không biết phòng bên tan cuộc lúc mấy giờ, cô chỉ nhớ mình bị làm ồn đến mức không ngủ được.
Nhìn điện thoại, Cố Trọng đã dậy, còn nhắn tin chào buổi sáng cho cô. Cô nhắn trả lời đối phương, tính xem mấy giờ sẽ đến tiệm cắt tóc.
Theo lời chủ quán ven đường hôm qua, tiệm cắt tóc mở cửa lúc 10 giờ, cho nên Lâm Thương Từ đã đứng ở cửa tiệm cắt tóc từ lúc 10 giờ và đợi cửa mở.
Cô chờ mười phút, một người phụ nữ xuất hiện từ phía sau cô, hỏi: "Cắt tóc sao?"
Lâm Thương Từ nhìn người phụ nữ tô son đỏ tươi, lắc đầu nói: "Không phải, tôi đến tìm Lý Xuân Hoa."
Người phụ nữ sắc mặt lạnh lùng lấy chìa khóa mở cửa tiệm cắt tóc, vừa mở cửa còn nói: "Cắt tóc mới tìm được."
"Vậy tỉa đuôi tóc."
Người phụ nữ mở cửa, nghiêng người cho Lâm Thương Từ bước vào, sau đó mới bật đèn trong tiệm lên.
"Ngồi đi, để tôi chuẩn bị một số dụng cụ."
Đồ đạc trong tiệm hơi cũ, trên tường dán đầy những tấm áp phích lỗi thời, đều là của các nhóm nhạc nam, kiểu tóc vẫn là những mẫu thịnh hành của mười mấy năm trước. Lớp sơn bong tróc để lộ bức tường xi măng xám xịt phía sau, nhưng gương được lau khá sạch sẽ.
Lâm Thương Từ nhìn những chiếc ghế đệm, rất nhiều miếng đệm bị rách lộ ra miếng bọt biển màu vàng bên trong, Cô chọn một chiếc không quá rách rồi ngồi xuống, quay đầu lại nhìn Lý Xuân Hoa đang lục lọi gì đó trong góc bếp.
Cô hỏi dò: "Tôi nghe nói người ta nói Trương Hạnh và cô rất thân quen."
"Không thân." Lý Xuân Hoa nói chuyện rất lạnh lùng, vẻ mặt không hề dao động khi nghe thấy cái tên Trương Hạnh, chỉ là cái kéo tỉa tóc trên tay cô ấy có hơi dừng một chút.
"Trương Tam Thiết nói là cô dạy Trương Hạnh bỏ trốn."
Lý Xuân Hoa không đáp lại, đẩy xe đẩy đến phía sau cô, hỏi: "Chỉ tỉa đuôi tóc thôi sao?"
"Đúng vậy, tỉa ngọn."
Lâm Thương Từ ngồi thẳng người, Lý Xuân Hoa phủ áo choàng lên trước người khách hàng, kéo ra hai bên và dùng kẹp ghim lại. Cô ấy bắt đầu vuốt tóc Lâm Thương Từ ra sau, chỉ nhìn qua rồi hỏi: "Đã nhuộm hay uốn chưa?"
"Chưa từng."
"Chẳng trách chất tóc rất tốt, không bị chẻ ngọn nhiều lắm."
"Vậy à? Vậy cắt ba phân đi."
Lý Xuân Hoa kéo một chiếc ghế cao có con lăn ngồi xuống sau lưng cô, lấy bình tưới nước xịt nước lên đuôi tóc của khách, dùng lược vừa chải vừa xịt.
Lâm Thương Từ không nói gì, thoải mái để cô ấy cắt tỉa tóc mình, trong không gian không lớn chỉ còn lại tiếng xoành xoạch của kéo, và cả tiếng quạt trần quay.
Một lúc sau, Lý Xuân Hoa mới mở miệng, hỏi: "Từ đâu đến thế?"
"Thành phố Nam Minh."
"Xa quá, Hạnh Tử cũng nói em ấy muốn đến Nam Minh." Lý Xuân Hoa lại tiếp tục im lặng, kẹp tóc vào giữa ngón tay và khép kéo lại, một ít tóc rơi xuống đất.
Qua hồi lâu cô ấy lại hỏi: "Nam Minh có tốt không?"
Lâm Thương Từ không biết "Tốt" của cô ấy có ý gì, nhưng cô tự ngẫm một lúc, rồi mới trả lời cô ấy: "Rất tốt, rất lớn, rất sôi động."
Nam Minh rất tốt, bởi vì cô đã gặp rất nhiều người ở đó. Có Phòng Giai Nhuế rất quan tâm đến cô, có Cố Trọng yêu thương cô. Nam Minh rất lớn, không giống nơi bé tí cô sống khi còn nhỏ, chỉ mất mười phút là đã đi hết mọi nơi. Cô luôn có thể thấy những thứ mà cô chưa từng thấy trước đây, và những thứ mới sẽ luôn đến không ngừng. Cô sẽ không bao giờ thấy nhàm chán. Nam Minh rất sôi động, dù là ban ngày hay ban đêm, nó sôi động đến mức có thể xóa tan sự tịch liêu không có chỗ đứng trong trái tim một người. Sôi động đến mức...... Có thể khiến một người quên đi hình dáng ban đầu của mình.
"Vậy sao? Khó trách em ấy không muốn về." Lý Xuân Hoa nhếch môi bất lực.
"Cô muốn cô ấy quay về sao?" Lâm Thương Từ nhìn Lý Xuân Hoa trong gương, cô ấy có giống với những người trong thành phố này, nhưng cũng có phần khác biệt.
"Không muốn, em ấy rời khỏi đây mới tốt. Tốt nhất là có thể mọc cánh và bay càng xa càng tốt."
Lâm Thương Từ chăm chú nhìn biểu cảm vui mừng của cô ấy, trong nháy mắt cô đã muốn nói sự thật cho cô ấy biết, nhưng lý trí nói với cô rằng không thể nói ra.
"Cô có hay liên lạc với cô ấy không?"
"Thi thoảng." Lý Xuân Hoa đổi một chiếc kéo và nói tiếp: "Có thể sau đó em ấy không muốn liên quan gì đến nơi này nữa nên đã nhờ bạn trai nghe điện thoại, cắt đứt quan hệ với tôi."
"Sao cô biết là bạn trai cô ấy?" Lâm Thương Từ biến sắc, thật may vì Lý Xuân Hoa không để ý đến cô.
"Không biết, cũng có thể là không phải, có khi là kim chủ không chừng." Cô ấy không rành rẽ về showbiz, cũng chỉ nghe người khác nói chuyện bát quái.
Người mẫu hẳn cũng được xem là một nửa trong showbiz nhỉ?
"Cô nhớ chuyện xảy ra khi nào không?"
"Nửa tháng trước."
Lâm Thương Từ thầm tính ngày trong bụng. Giờ đã là cuối tháng, nửa tháng trước theo lý hẳn Trương Hạnh đã chết, vậy nên người trả lời điện thoại lúc đó nhất định là Nhậm Lễ, y đã lấy điện thoại của Trương Hạnh.
"Xong rồi."
Lý Xuân Hoa thu kéo, tháo kẹp và cởi áo choàng trên người khách xuống, rủ rủ vài lần. Lâm Thương Từ nhìn tóc của mình, đã nói là tỉa ba phân thôi, nhưng đây chắc phải hơn năm phân rồi. Quả nhiên mọi thợ cắt tóc đều có chung một tính cách.
Lúc Lâm Thương Từ thanh toán, giá quả thực cao hơn giá thị trường bình thường, nhưng cô không hề làm ầm ĩ mà chỉ vén màn rời đi. Trước khi đi cô nói với Lý Xuân Hoa: "Cô nói cô ấy nên mọc cánh bay càng xa càng tốt, vậy có bao giờ cô nghĩ cô ấy có lẽ đã bay quá xa, không về được không?"
Ám chỉ mập mờ như này hẳn không sao đâu?
"Vậy đừng trở lại, bên ngoài vẫn tốt hơn ở đây." Lý Xuân Hoa lấy giấy bút từ bên trong, nói: "Tôi thấy cô có quen em ấy, mà em ấy lại không nói cho tôi biết em ấy ở đâu. Thế nếu cô tiện có thể cho tôi xin địa chỉ, để lát nữa tôi sẽ gửi một ít đặc sản qua, cô đưa giúp tôi được không?"
Lâm Thương Từ thấy cô ấy vẫn hờ hững như cũ, vừa rồi còn nói đối phương đã cắt đứt quan hệ với mình, mà giờ lại muốn gửi đặc sản cho người ta, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Cô nhận giấy bút, chống tường viết địa chỉ của phòng làm việc Trúc Mộng lên đó, vừa viết vừa nói: "Cô không sợ sau khi cô ấy nhận được quà quê xong, lại nhớ chỗ cũ rồi quay về sao?"
"Không."
Lý Xuân Hoa nhận tờ giấy, nhìn địa chỉ phía trên, ngay cả địa chỉ cũng cao cấp hơn nơi này rất nhiều.
Sau khi chia tay Lý Xuân Hoa, Lâm Thương Từ trả phòng khách sạn vào chiều hôm đó và đáp chuyến bay thẳng về thành phố Nam Minh.
Cố Trọng quay phim ở thành phố Kiều Lâm rất suôn sẻ, ngày 1 tháng 8 cô ấy cũng quay về Nam Minh.
Đến đêm, Cố Trọng bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà Lâm Thương Từ.
Lâm Thương Từ cười hỏi cô ấy: "Lần này người yêu tôi đi xe ai thế?"
"Chiếc xe ít giá trị nhất trong gara của sếp Từ." Cố Trọng dùng chân đóng cửa, cô ấy có mang một ít đặc sản địa phương từ Kiều Lâm đến.
Bỏ đồ trên tay xuống, cô ấy ôm chần Lâm Thương Từ.
"Em rất nhớ Từ."
"Ừ, chị cũng thế." Lâm Thương Từ ôm cô ấy, lòng bàn tay khẽ vuốt lưng Cố Trọng.
"Đêm nay em ngủ lại đây nha, được không?"
"Được."
Cố Trọng ép Lâm Thương Từ vào tường hôn cô, tay trái đan xen với tay cô. Ban đầu vốn là cô ấy chủ động, nhưng chỉ lơ là một chút đã bị đối phương cướp quyền chủ đạo. Cô ấy dứt khoát buông bàn tay đang nắm tay Lâm Thương Từ ra, hai tay vòng qua hông Lâm Thương Từ ôm cô.
Khi tách ra, Cố Trọng ôm cô thì thầm: "Vậy ra Từ thật sự rất nhớ em."
Cô ấy không khỏi siết chặt vòng tay ôm lấy Lâm Thương Từ, lại nghe thấy Lâm Thương Từ hít một hơi ngắn và gấp gáp.
Cố Trọng lùi về sau, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao" Lâm Thương Từ lập tức giãn hàng lông mày đang cau lại, rất sợ Cố Trọng phát hiện cái gì.
"Không sao thì để em nhìn thử." Cố Trọng khom lưng vén áo Lâm Thương Từ lên, thấy vết bầm tím trên lưng cô. Cô ấy bất giác cau mày, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, "Từ bị làm sao vậy? "
"Bị té ngã thôi à."
"Ừm." Cố Trọng thả áo xuống, nói: "Đau thì không làm nữa."
"Cũng không đau đến mức đó......"
"Nhanh! Nằm sấp lại, để em xoa cho Từ."
Cố Trọng nấu nước ấm trong bếp, cầm khăn ướt đắp lên chỗ bị bầm, sau đó dùng đầu ngón tay ấn nhẹ và xoa.
Lâm Thương Từ nằm sấp hưởng thụ, nhưng đồng thời trong lòng cũng sinh ra cảm giác tội lỗi. Bởi vì Cố Trọng không hỏi cô chuyện cô đã lừa cô ấy, khiến cô luôn thấy áy náy.
Cô vùi mặt lẩm bẩm: "Trọng, em biết chị lừa em mà phải không?"
"Biết." Cố Trọng nhẹ nhàng ấn vào chỗ bị bầm tím, tình cờ là ở cột sống thắt lưng. Cô ấy đang suy nghĩ có nên yêu cầu Lâm Thương Từ đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn không.
"Thế sao em không mắng chị?" Lâm Thương Từ quay đầu lại, má áp vào gối, môi mím lại.
"Thật ra cũng muốn mắng lắm."
Cố Trọng cụp mi, nhìn vòng eo thon gọn dường như không bao giờ có da thịt của cô, như thể chỉ có lớp da bọc lấy khung xương mà thôi. Khi mặc quần áo không thấy rõ, chỉ khi cởi ra mới thấy được.
Với tấm lưng mỏng như vậy, chắc chắn sẽ rất đau khi bị ai đó đánh.
"Nhưng mà không nỡ."
"Mắng chị đi!" Lâm Thương Từ thật sự rất áy náy.
"Không muốn mắng, muốn đánh, có thể chứ?" Cố Trọng cười hỏi.
"Hả?" Lâm Thương Từ do dự, "Thế...... Cũng được."
"Nhắm mắt lại, da căng lên." Cố Trọng nghiêm túc hẳn lên, Lâm Thương Từ vô thức run rẩy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Cô cũng không biết Cố Trọng định đánh chỗ nào của mình? Cô ấy sẽ đánh ra sao? Có đau hay không? Có dùng sức không?
Cố Trọng thấy tròng mắt dưới mí mắt của Lâm Thương Từ đảo quanh vì lo lắng, cô ấy không thể nhịn cười. Cố Trọng vịn lưng cô, cúi xuống hôn lên đầu vai cô, nói: "Được rồi."
"Thế thôi hả?"
"Ừ, không nỡ đánh." Lâm Thương Từ đang rất cảm động, kết quả Cố Trọng lại nói tiếp, "Cảm thấy rất đáng thương, giống như cún con không ai muốn, thế mà về nhà còn bị đánh."
Lâm Thương Từ chợt thất thần, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu Cố Trọng lừa cô thì có thể cô sẽ tức giận.
"Nghĩ gì thế?" Cố Trọng dựa vào lưng cô, cằm tỳ xuống nơi vừa hôn.
"Nghĩ vì sao em lại không tức giận."
"Bởi vì em biết Từ không muốn em lo lắng. Nếu Từ lừa em vì lý do này, em vẫn có thể chấp nhận."
"Nhưng giọng điệu của em có vẻ rất để ý."
"Đây là cùng một chuyện sao? Em chấp nhận việc Từ lừa em và em để ý chuyện Từ lừa em là hai chuyện khác nhau, không xung đột." Cố Trọng tạm dừng, rồi nói tiếp, "Nhưng em hy vọng lần sau Từ không nên lừa em nữa. Từ có thể nói với em là không sao cả, tuy em vẫn sẽ lo lắng, nhưng em sẽ không vì lo lắng mà cấm Từ làm những gì Từ muốn làm."
"Ò."
"Ò với ồ cái gì, dù gì cũng là biên kịch, làm ơn bịa cho thật được không? Từ có nói đây là té ngã thì học sinh tiểu học cũng không tin nổi." Cố Trọng trả đũa bằng cách ấn mạnh hơn một chút vào vùng bị bầm tím, khi nghe thấy Lâm Thương Từ rên rỉ, mới hài lòng thả lỏng ra.
"Biết rồi mà." Ngữ khí rầu rĩ.
Lâm Thương Từ không dám nói là mình muốn cô ấy phát hiện xong rồi mắng mình một trận, để cảm giác tội lỗi trong lòng cô giảm bớt. Kết quả Cố Trọng lại nói gì?
Ừ, đau thì không làm.
Thấy cô uể oải ỉu xìu, Cố Trọng ở phía sau cười trộm, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Từ muốn ngủ với em đến vậy sao?"
Lâm Thương Từ tức liền đỏ mặt, cô không đáp lời, vùi mặt vào đầu.
Sau khi xoa bóp xong, Cố Trọng nằm trên giường ôm cô, ngửi thấy mùi hương đã lâu không thấy của Lâm Thương Từ. Tỉ tê với cô về những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, chuyện Diệp Tây Nhã làm sao bị chó rượt, rồi Diệp Tây Nhã giẫm phải phân chó đi vào phòng khách sạn, rồi cả khi Diệp Tây Nhã ngủ ngáy lớn cỡ nào.
Bằng cách này, Diệp Tây Nhã đã trở thành tâm điểm trong cuộc trò chuyện của đôi vợ vợ trẻ mà không hề hay biết.
Lúc ôm Lâm Thương Từ, Cố Trọng đột nhiên hỏi: "Từ thực sự cảm thấy mình đã làm sai sao?"
Lâm Thương Từ lắc đầu với biên độ cực nhỏ, trả lời: "Không có."
Cố Trọng ngước cằm, nghiêng đầu nhìn cô: "Vậy vì sao Từ lại muốn em mắng Từ?"
"Bởi vì không muốn cãi nhau."
"Khi hai người ở bên nhau luôn có lúc bất đồng ý kiến, cãi nhau là điều không thể tránh khỏi, đúng không?"
"Có thể tránh được thì tránh, bất kể ra sao chị cũng sẽ cúi đầu xin lỗi trước."
Lúc mới quen nhau Lâm Thương Từ đã nghĩ, nếu có một ngày nào đó hai người buộc phải tranh chấp, dù cho chuyện đó cô sai hay không chăng nữa, cô nhất định phải là người thỏa hiệp.
Cố Trọng dùng ngón tay chọc chọc má cô, "Sao phải hèn mọn thế? Từ cũng có thể mắng em mà?"
"Không phải hèn mọn, mà là vì mỗi lần chị cãi nhau với người khác luôn xảy ra những chuyện không hay." Lâm Thương Từ trầm ngâm một lúc, mới nói tiếp, "Trước kia cãi nhau với bạn học, cậu ta lại bị ngã cầu thang, sau đó cãi nhau với mẹ, mẹ chị lại ngã xuống trước mặt chị, sau khi tỉnh lại đã quên mất chị. Lần cuối cùng là năm năm trước, khi chị nói với mẹ là mình không phải Lâm Thương Phú, bà nổi điên bỏ đi. Chị với cậu phải đi tìm mẹ suốt mười mấy tiếng, cuối cùng phát hiện bà ấy trốn dưới cái giếng mà hồi nhỏ chị với anh trai hay chơi. Hôm đó mưa rất to, nước mưa chảy vào giếng, ngập đến cổ bà ấy nhưng mẹ chị vẫn không chịu ra, cậu chị phải cõng lên."
"Cho nên sau này dù bà ấy có nhận lầm Từ là anh trai, Từ cũng không bao giờ cãi lại bà ấy."
Dù cho bà ấy nấu những món cô không thích ăn, nói cô uống nước ô mai khiến cô bị dị ứng, nhưng Lâm Thương Từ cũng không phản kháng. Cô sợ mẹ mình sẽ lại chạy trốn và gặp chuyện, và cả cậu cô nữa. Dù cậu cô có vô liêm sỉ đến đâu, Lâm Thương Từ cũng đợi đến khi mẹ mất mới mắng ông ta là phế vật.
"Thương Từ, lần sau lúc Từ về nhà hãy dẫn em theo nha. Em sẽ ăn món mà Từ không thích, uống nước ô mai cho Từ."
Vừa nghĩ đến trong nhà, Lâm Thương Từ vẫn không muốn dẫn Cố Trọng đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]