Ba ngày sau, rốt cuộc Lâm Thương Từ cũng biết vì sao Nhậm Lễ cần phải ngụy trang thành Trương Hạnh để lừa gạt Triệu Ương. Bởi vì tối nay khi cô lướt Weibo, cô đã thấy tên Trương Hạnh xếp dưới chót bảng hot search.
Cũng trong thời gian này, các hot search xuất hiện cùng lúc còn có: "Cố Trọng ăn dưa, cosplayer đi đường bị một thím gái chụp hình, Nhậm Lễ lướt sóng 5G, ăn bánh bao lòi ra chân gián, một người đàn ông bị chó cướp trà sữa, Lý Bất Minh không biết lướt web, ......
Nhìn những hot search quen thuộc như đã từng đọc này, Lâm Thương Từ đột nhiên nhớ ra cô đã từng nhìn thấy tên Trương Hạnh trên hot search vài lần, nhưng lúc đó cô chỉ để ý đến Cố Trọng.
*Chi tiết này xuất hiện ở chương 6.
Xem ra rất nhiều chuyện đã được ám chỉ từ ban đầu, chỉ là các cô không hề nhận ra.
Lần này cô bỏ qua mục "Cố Trọng ăn dưa" và nhấp vào mục "Trương Hạnh". "Trương Hạnh" là từ khóa ngẫu nhiên, mục chính mà dân mạng chú ý là "Nữ giáo viên mẫu giáo thành phố Tô Luân",
Mục "Nữ giáo viên mẫu giáo thành phố Tô Luân" chủ yếu thảo luận về một tin tức xã hội xảy ra ngày hôm nay, kể về vụ xâm phạm xảy ra tại một trường mẫu giáo ở thành phố Tô Luân. Một nữ giáo viên mẫu giáo đã đăng bài cáo buộc hiệu trưởng có một số hành vi không phù hợp với mình, bao gồm các hành động không đúng đắn, bắt nạt ở nơi làm việc, lăng mạ cá nhân, ...
Mục này xuất hiện vào buổi sáng đã xông vào top ba của bảng hot search. Thế nhưng nó đã bị xóa trong vòng chưa đầy một giờ. Hiện giờ hầu hết cư dân mạng vẫn đang bày tỏ sự bất mãn trước điều này, liên tục dùng hashtag để tìm lại công bằng cho nữ giáo viên đó. Sau đó, trên bài đăng có lượng truy cập lớn nhất trên Weibo, có người nhắc đến Trương Hạnh ở những bình luận hàng đầu.
Bình luận đó có nội dung: Có ai còn nhớ cô gái tên Trương Hạnh không, đã biến mất khi được cho là mất tích và đến bây giờ vẫn chưa được tìm thấy.
Tuy nhiên, một số dân mạng lại bình luận trả lời lại trong bình luận này: Có phải chế hóng tin không kỹ không, người đăng sau đó đã xuất hiện và giải thích cô ấy không hề mất tích, mà là về quê lấy chồng.
Có một bình luận khác viết: Chế có thể nhấp vào đường link mà mình đăng, là có thể thấy người đăng giải thích ở trang chính.
Một bình luận khác có nhiều lượt thích nhất có nội dung: Mấy thím có thực sự tin vào lời giải thích của người đăng không? Có khả năng chế này đã bị mua chuộc không?
Lâm Thương Từ bấm vào đường link, là bài đăng trên một diễn đàn, tiêu đề là: Bài đăng xin giúp đỡ (Đã tìm được người, xin cảm ơn!)
Nội dung bài đăng đã được sửa đổi, chỉ còn lại câu "Đã tìm được người, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ!". Nhưng từ những bình luận bên dưới, có thể thấy người đăng lúc đó cũng khá lo lắng, trả lời rất nhiều câu hỏi của những người khác. Bao gồm rất nhiều thông tin cá nhân của Trương Hạnh.
Ngày đăng bài là ngày 3 tháng 7, Triệu Ương đã trả lời với dân mạng là chuyện đã được giải quyết vào ngày 5 tháng 7. Cô ấy giải thích rằng ngày 4 tháng 7, khi Trương Hạnh nhìn bài đăng đã liên lạc với mình.
Như vậy, thật ra là Nhậm Lễ đã nhìn thấy bài đăng nhờ giúp đỡ tìm kiếm Trương Hạnh này. Nếu trực tiếp xóa bài sẽ gây ra sóng gió khó lường, nên y chỉ có thể giả làm Trương Hạnh nhắn tin cho Triệu Ương, để người đăng bài tự xử lý, làm mọi chuyện chìm xuống.
Trương Hạnh bị giết vào ngày 2 tháng 7, Nhậm Lễ giả làm Trương Hạnh và gửi tin nhắn cho Triệu Ương vào ngày 4 tháng 7. Chắc chắn Nhậm Lễ đã xử lý xong thi thể trong hai ngày đó. Tất nhiên, những vật dụng trên người Trương Hạnh cũng bị xử lý. Tuy nhiên, hai ngày sau khi vụ việc xảy ra, điện thoại của Trương Hạnh vẫn còn sử dụng được, điều đó có nghĩa là khi Nhậm Lễ xử lý thi thể, hoặc là y đã quên hủy điện thoại, hoặc là cố tình giữ lại.
"Cố Trọng, chị muốn đi đến thành phố Tỉnh An một chuyến." Lâm Thương Từ nhìn câu trả lời của Triệu Ương với dân mạng, có đề cập đến việc Trương Hạnh đến từ thôn Hà Khẩu, thị trấn Tây Minh của thành phố Tỉnh An.
Cô muốn đến đó, nếu có thể tìm được người thân của Trương Hạnh, chứng thực được việc cô ấy không về để lấy chồng, vậy có thể nói thật với Triệu Ương, từ đó có được những thông tin chi tiết hơn từ cô ấy.
"Thành phố Tỉnh An? Ở đó không an toàn lắm đâu."
Không phải không an toàn lắm, mà là rất không an toàn.
Thành phố Tỉnh An có tiếng là nơi chứa chấp các thành phần bất hảo, thường xuyên xảy ra các vụ việc xấu nhưng chính quyền địa phương không xử lý. Cho nên, ngoại trừ những người sinh ra ở đó, rất ít người ngoài sẵn sàng đến.
"Nơi đó...... Hẳn cũng không tệ đến mức đó đâu."
Dù sao cũng là chuyện xấu truyền ngàn dặm mà. Biết đâu thành phố Nam Minh trong mắt người ngoài cũng được xem là nơi đầy rẫy sát nhân.
"Để em đi với Từ......"
"Không." Lâm Thương Từ ngắt lời cô ấy, "Mai em còn phải đi Kiều Lâm quay video tuyên truyền nữa."
Về vấn đề này, đã có biện pháp đối phó Vương Hoa, Cố Trọng Không cần thiết phải từ chối nữa.
"Yên tâm, chị sẽ tìm người đi cùng."
Lúc này trong đầu Lâm Thương Từ cũng chỉ nghĩ đến Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ.
Nghe Lâm Thương Từ nói sẽ tìm người, nên Cố Trọng cũng yên tâm không ít. Sau đó dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Lâm Thương Từ không tìm Phòng Giai Nhuế hay Đường Nhứ. Cô biết gần đây hai người bọn họ đang bận rộn, cũng biết chỉ cần chính mình mở miệng, dù có bận đến đâu họ cũng nhất định đồng ý. Cho nên cô không làm phiền bọn họ.
Ngày hôm sau, Lâm Thương Từ ngồi chuyến bay buổi trưa đến thành phố Tỉnh An, khoảng ba giờ chiều máy bay hạ cánh.
Diện tích của Tỉnh An nhỏ hơn Nam Minh phân nửa, xe buýt phổ biến nhất ở đây là loại xe buýt chưa phát triển hết các tuyến đường, và không có giờ cố định. Lâm Thương Từ ở sân bay đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó phải hỏi một người đàn ông bên cạnh. Thế mới biết xe buýt đã khởi hành sớm hơn dự kiến mười phút, chuyến tiếp theo có khả năng phải hơn một tiếng sau.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, có cảm giác như sắp mưa. Lâm Thương Từ liếc nhìn một nhóm đàn ông trung niên đang nói chuyện cách đó không xa, bọn họ là "taxi đen". Xe đậu gần đó nhưng không có ai bắt xe, bọn họ cũng không chủ động lôi kéo khách hàng.
Khi cô vừa rời khỏi sân bay, một cậu bé bán kẹo đã nói với cô là đi "taxi đen" không an toàn lắm, tốt hơn là nên đi phương tiện công cộng. Nhưng cô nhìn thời gian và cảm thấy chờ đợi lâu hơn sẽ rất lãng phí, vì vậy cô chỉ biết cắn răng đi về phía mấy ông chú đó.
"Đến khách sạn Tây Minh hết bao nhiêu tiền?
Một người đàn ông trung niên có râu mặc sơ mi hoa, buộc tóc đuôi ngựa ngắn rít một hơi thuốc thật sâu vào họng, để lộ hàm răng vàng khè. Khi nói chuyện, một làn khói ngột ngạt bay ra từ bên trong miệng ông ta.
"Ba trăm."
Lâm Thương Từ nhìn tuyến đường từ sân bay đến khách sạn, không xa lắm, giá cả cũng không cao như vậy.
"Hai trăm, không chịu thì tôi sẽ đợi xe buýt một tiếng."
Ông chú nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trông bình thường nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng. Ông ta không nói nữa, ngón tay cầm điếu thuốc hơi vẫy vẫy, ý bảo cô lên xe.
Lâm Thương Từ cởi balo đặt lên đùi khi ngồi vào ghế sau xe. Tài xế ngậm điếu thuốc trong miệng, chào đồng nghiệp rồi ngồi vào ghế lái. Lâm Thương Từ thấy ông ta bật công tắc điều hòa, rồi sau đó mới khởi động máy.
"Xin lỗi, điều hòa hỏng rồi."
Lâm Thương Từ không vạch trần ông ta. Trong xe mùi khói nồng nặc, cô chỉ có thể hạ cửa kính xuống, cố gắng đưa mặt ra ngoài. Sau khi khi xe bắt đầu di chuyển, mùi khói thuốc đã bị gió thổi tan bớt rất nhiều.
Ông chú nhìn người ngồi sau qua gương chiếu hậu, thấy cô đang cúi đầu nhìn điện thoại, khóe môi mỉm cười yếu ớt, bèn hỏi: "Cô gái, cô đến một mình à?"
Lâm Thương Từ thu hồi nụ cười, trong màn hình là ảnh selfie mà Cố Trọng gửi, cô trả lời: "Không phải, bạn tôi đã đến trước."
"Mấy cô đến chơi sao?" Ông chú tỏ ra không quan tâm, tiếp tục lái xe. Ông ta lái xe cũng rất thoải mái, bất là là đánh tay lái hay sang số cũng chỉ dùng một tay, tay còn lại luôn kẹp điếu thuốc và gác lên mép cửa sổ.
"Không phải."
Lâm Thương Từ không giải thích quá nhiều, cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại, hi vọng đối phương hiểu được mình không thực sự muốn cùng ông ta nói chuyện.
Xe chạy tới khách sạn Tây Minh, Lâm Thương Từ trả cho đối phương hai trăm đồng theo giá thỏa thuận trước, sau đó xách balo xuống xe.
Trước khi đi, ông chú đó còn hét lên sau lưng cô: "Sau khi trời tối đừng ra ngoài một mình."
Lâm Thương Từ xem như không nghe, lập tức đi vào khách sạn nhận phòng.
Cô so sánh các khách sạn khác khi đặt phòng và đây được coi là khách sạn tốt vì các khách sạn khác hoặc không có ảnh, hoặc ảnh cho thấy hoàn cảnh không tốt lắm.
Người phụ trách đón tiếp là một bác gái khoảng độ bốn, năm mươi tuổi, dáng người mập mạp ngồi đó nghịch điện thoại, trong miệng ngậm một cây tăm xỉa răng.
Lâm Thương Từ đứng ở trước mặt bác gái này, nói: "Chào cô."
Phải hơn mười giây sau, bà ta mới kết thúc một ván Anipop, ngẩng đầu lên hỏi: "Có đặt phòng trước chưa?"
Lâm Thương Từ đưa ảnh cho đối phương xem, bác gái nhìn thoáng qua rồi kéo ngăn tủ, lật qua lật lại, cuối cùng cũng tìm được chiếc chìa khóa có ghi số phòng đưa cho Lâm Thương Từ rồi nói: "Đi cầu thang lên tầng hai, rẽ trái phòng thứ ba."
Lâm Thương Từ nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay. Chìa khóa hơi rỉ sét, có vẻ như nơi này không thật sự tốt lắm, khiến cô cảm thấy những ảnh chụp đó toàn là hàng mẫu.
Sau khi cảm ơn, cô đã tìm được phòng của mình theo sự chỉ dẫn của bác gái. Ổ khóa là loại khóa đồng cũ kỹ, khi cô trả chìa vào ổ khóa và xoay tròn, cô có thể cảm giác được nó khá lỏng lẻo. Bỗng chốc cô trở nên mê tín, trước khi mở cửa cô đã gõ vài cái lên cửa, báo cho những "người" ở lâu năm là mình sắp vào phòng.
Vừa mở cửa, trong phòng tràn ngập mùi cũ kỹ, cô ngửi thử, ấn vào công tắc điện trên tường. Bóng đèn có vẻ ít được mở, một lúc lâu mới sáng lên, ánh sáng còn kém hơn trong tưởng tượng. Sàn nhà khá sạch sẽ, cô lấy đôi dép trong tủ giày ra xỏ vào rồi đi loanh quanh.
Phòng không lớn, đặt giường xong chỉ có chỗ cho một người đi lại. Lâm Thương Từ mở chiếc cửa sổ duy nhất để làm tan mùi trong phòng, bên ngoài là một khu rừng nguyên sinh. Lại mở phòng vệ sinh, không bẩn nhưng những thứ màu trắng đều chuyển thành màu ố vàng, chẳng hạn như bồn rửa tay và toilet. Gạch lát sàn có màu vàng đất, không biết là màu nguyên bản hay là do bẩn, vẫn còn vài sợi tóc dính ở lỗ thoát nước.
Thở dài, cô tự an ủi mình đáng lẽ phải biết phòng ở mức giá này sẽ không tốt lắm. Cũng không phải cô chưa từng sống ở nơi nào tệ hơn nơi này, cô vốn sinh ra ở nơi như thế này mà.
May mà Cố Trọng không đến.
Cô ngồi xuống cuối giường, liếc mắt nhìn điện thoại, tin nhắn cuối cùng Cố Trọng gửi đã là mười phút trước. Hình như cô ấy đang tắm rửa chuẩn bị ra ngoài, Diệp Tây Nhã sẽ đón cô ấy vào lúc năm giờ.
Mùi trong phòng gần như đã tan hết, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy khu rừng đó cũng rất đáng sợ, nên đóng cửa lại. Trong phòng lập tức hơi ngột ngạt, Lâm Thương Từ mở điều hòa lên. Tiếng máy khởi động rất ồn, tưởng chừng như sắp hỏng bất cứ lúc nào, nhưng ít ra trong phòng cũng mát mẻ hơn một chút.
Bên ngoài trời vẫn còn nắng nên cô định ra ngoài thử vận may. Vừa lấy chìa khóa đi ra ngoài, cô thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, một người đàn ông có hình xăm lớn đang ở trong đó. Người này đang ngồi trên giường nói chuyện qua điện thoại, là tiếng địa phương cô nghe không hiểu. Tuy nhiên, sau khi đối phương thấy cô vẫn luôn nhìn chằm chằm, ánh mắt rất bất lịch sự, như đang đánh giá cô vậy. Lâm Thương Từ chỉ có thể giả vờ thản nhiên nhìn đi chỗ khác rồi đi thẳng xuống lầu.
Trong lúc đó, Phòng Giai Nhuế nhắn tin hỏi cô: "Em không ở cạnh Cố Trọng à?"
Lâm Thương Từ không rõ lý do, chỉ có thể hỏi: "Sao cô hỏi thế?"
Phòng Giai Nhuế nhắn lại: "Bởi vì em ấy hỏi cô em ở đâu, cô nghĩ em ấy không tìm được em."
Lâm Thương Từ lập tức căng thẳng, hỏi: "Cô trả lời sao?"
"Cô kêu em ở phòng làm việc."
Lâm Thương Từ đột nhiên cảm thấy lo lắng, giống như bị bắt quả tang vì làm chuyện xấu. Nếu như Cố Trọng tìm Phòng Giai Nhuế, vậy nhất định cũng tìm Đường Nhứ, hẳn sẽ biết cô căn bản chưa từng tìm bọn họ, chỉ có một mình cô đến đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]