🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Lăng

Triệu Ương đang ngồi trong quán Ngũ Loan đối diện với cổng chính của Truyền thông Phiếm Hằng, lúc 5:07, cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ một tay nói chuyện điện thoại, tay còn lại đút vào túi áo khoác, bước ra từ cổng lớn Phiếm Hằng. Người phụ nữ đó buộc đuôi ngựa thấp, băng qua vạch đường theo đám đông.

Người đó ăn mặc hoàn toàn giống hệt như những gì đã nhắn trong tin nhắn, nên khi người kia bước vào quán cà phê và nhìn xung quanh, Triệu Ương đã vẫy tay với cô ấy.

Thấy đối phương khẽ gật đầu, Lâm Thương Từ đi đến quầy gọi đồ uống và thanh toán. Cố Trọng trong điện thoại yêu cầu cô đừng cúp máy, vì muốn nghe hai người nói chuyện.

Lâm Thương Từ cầm bảng số đi đến bàn của Triệu Ương, ngồi xuống và nói: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Triệu Ương nhìn thoáng qua chiếc áo khoác của đối phương, nó không lộ ra bất kỳ nhãn hiệu nào, nhưng cô ấy chỉ nhìn kiểu dáng là có thể nhận ra nó đến từ thương hiệu nào. Hơn nữa, sau khi người phụ nữ này ngồi xuống, cô ấy có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, dù chưa từng dùng loại nước hoa này nhưng Triệu Ương cũng biết nó không hề rẻ.

"Không sao." Đối với lời xin lỗi đến muộn, Triệu Ương vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không bận tâm.

"Thế chúng ta vào thẳng vấn đề thôi. Nửa tiếng nữa tôi còn có một cuộc họp, cô có phiền không?" Lâm Thương Từ lễ phép điều chỉnh tư thế ngồi, Cố Trọng dạy cô rồi, chỉ cần ngồi thẳng và bắt chéo chân là xong.

Triệu Ương thấy tư thế của đối phương, vô thức nuốt nước bọt và cũng điều chỉnh tư thế ngồi cho phù hợp, dáng người rất ngay thẳng, giống hệt một nữ tiếp viên.

"Không sao, lát nữa tôi cũng có lớp học." Cô ấy vô thức bịa ra một lời nói dối, để bản thân cũng không đến nỗi rơi xuống thế yếu.

Ai cũng có việc, thời gian của ai không quý hơn ai cả.

"Được." Lâm Thương Từ đặt điện thoại lên bàn, màn hình để ngửa và nói: "Là như thế này, hai ngày trước GOVA đã công bố ảnh bìa tháng Tám, tôi tình cờ nhìn thấy các cô. Tôi nghĩ ngoại hình của các cô rất phù hợp với lịch và album ảnh mà công ty chúng tôi sẽ sản xuất riêng cho nghệ sĩ sắp tới, nên tôi đã lấy được thông tin liên hệ của cô Triệu từ chỗ khác. Không biết cô có muốn nhận công việc này không?"

"Ưm, phải xem thời gian......" Không trực tiếp đồng ý hay từ chối, thật ra Triệu Ương biết mình không có tư cách để thương lượng bất kỳ điều kiện nào với bên kia, đó chẳng qua chỉ là sự quật cường trong lòng đang âm thầm gây rắc rối.

Không nên hạ mình đến vậy, không phải nhìn sắc mặt người khác đến thế.

Thế nhưng cô ấy cần việc làm, cho nên cô ấy không nói về lịch trình mà là về thời gian.

"Được, dự án của chúng tôi cũng vừa mới bàn giao cho cấp trên xem xét, thời gian sẽ không nhanh như vậy, thù lao còn chưa bàn bạc xong. Tôi chỉ tìm cô sớm để hỏi ý kiến của cô." Lâm Thương Từ nghiêng đầu và muốn đi vào trọng tâm. Làm sao để nhắc đến bóng người đã bị chỉnh sửa xóa bỏ.

Ngay lúc cô đang buồn rầu, Triệu Ương lên tiếng trước.

"Cô nói...... Cô thấy chúng tôi ở GOVA, vậy bây giờ cô đến thảo luận với tôi là vì một mình tôi, hay là bao gồm những người mẫu khác cùng tôi đến GOVA?" Triệu Ương thận trọng hỏi.

Cô ấy có hơi lo lắng đối phương thực ra là một kẻ lừa đảo, vì đối phương không đưa cho cô ấy tấm danh thiếp nào. Tuy nhiên, cô ấy cũng sợ đối phương nói thật, và do bản thân đa nghi nên bỏ lỡ công việc này. Cô ấy nhớ đến những người bạn tốt cùng làm việc với mình, lại cảm thấy nếu cô ấy làm việc một mình mà không nói với họ thì có vẻ quá ích kỷ.

Lâm Thương Từ vui mừng khôn xiết, nhưng cô không thể hiện ra mặt, rất kiềm chế và tiếp tục sắm vai "Lâm Chuyển Chuyển": "Công ty chúng tôi đang tìm vài người, hơn nữa tôi cũng nghe qua tạp chí khác nói cô có mấy chị em tốt cùng làm việc, năm người đúng không?"

"Bốn người, bây giờ là bốn." Triệu Ương nhanh chóng trả lời.

"Hả?" Lâm Thương Từ nghiêng đầu. Đúng lúc người phục vụ bưng đồ uống đến trước mặt cô, lấy đi biển số. Cô trầm giọng cảm ơn, sau đó quay đầu lại nhìn Triệu Ương hỏi: "Sao tôi nghe nói là năm người mà?"

"Ban đầu có năm người, nhưng một người trong số đó đã bỏ cuộc và về quên lấy chồng rồi." Triệu Ương không còn ngồi nghiêm túc nữa, vẻ mặt trông có hơi nản lòng.

Trong video không thấy có điểm gì đặc biệt, chỉ biết là cô gái đó tóc ngắn. Cho nên Lâm Thương Từ mạo hiểm lừa Triệu Ương: "Là người tóc ngắn à?" Nếu không lừa được cô lại tính tiếp cũng không sao.

"Ừm, vốn dĩ đã nói cùng nhau cố gắng làm việc, nhưng cô ấy lại quay về mà không nói lời nào." Triệu Ương nói xong mới ý thức được mình đã nói quá nhiều với một người xa lạ, lập tức nói thêm: "Thực xin lỗi."

"Không sao cả, không có nhiều người kiên trì làm việc này. Cô ấy tên gì nhỉ? Tôi gần như quên mất tên cô ấy rồi......."

"Trương Hạnh, Trương trong cung dài dẻo dai, Hạnh trong cây hạnh."

"Cô Triệu, vì dự án của chúng tôi vẫn chưa được thông qua hoàn toàn nên mọi thứ đều đầy bất trắc. Tôi sẽ dành một chỗ cho cô trước, khi cô quay về không nên nói chuyện này có những người khác nghe. Hãy tạm thời bảo mật, chờ dự án của chúng tôi có kết quả, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc riêng với cô." Lâm Thương Từ dự định tạm thời kết thúc, sau này có chuyện gì có thể liên lạc lại với cô ấy.

"Vậy ...... Cô Lâm, cô có danh thiếp không?"

Vẻ mặt Lâm Thương Từ trở nên bối rối trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng đút tay vào túi, giả vờ mò mẫm như không có chuyện gì xảy ra, rồi nói: "Thật xin lỗi, tôi để quên ở công ty, không mang ra ngoài. Thế này nhé, lần sau gặp lại tôi sẽ đưa cho cô một tấm."

"Vậy sao......" Không biết Triệu Ương đã phát hiện điều gì, biểu cảm có phần do dự.

Cô ấy đã nghi ngờ, chắc chắn cô ấy đã nghi ngờ.

Đúng lúc này, cửa quán cà phê mở ra rồi đóng lại, chuông vang lên, có người bước vào. Người đó gọi một ly Americano đá ở quầy, thanh toán xong, vừa nhìn quanh đã nhìn thấy Lâm Thương Từ liền đi về phía cô.

"Chuyển Chuyển, hóa ra cô ở đây à."

Triệu Ương ngẩng đầu lên, thấy một cô gái đứng bên cạnh bọn họ, mặc dù đeo khẩu trang nhưng nhìn rất quen mắt.

Lâm Thương Từ ngẩng đầu nhìn thấy Cố Trọng, thấy cô ấy hơi nheo mắt nhìn mình: "Cô Cố, cô tìm tôi sao?"

Triệu Ương vừa nghe là họ Cố, lập tức nhớ ra đối phương là ai.

"Không phải, là sếp Từ tìm cô, tôi vừa nghe thư ký Vạn nói." Cố Trọng nói rất tự nhiên, giống như thật sự là như vậy.

"Không phải 5 giờ rưỡi mới bắt đầu họp sao?" Lâm Thương Từ giả vờ nhìn thời gian, đã là 5:20.

"Không biết, tôi đến đây để mua cà phê, tình cờ nhìn thấy cô nên báo cho cô biết thôi." Cố Trọng nói xong đưa mắt nhìn về phía Triệu Ương, nói với cô ấy: "Chào cô."

"Chào......Chào chị......" Triệu Ương mặt mày đỏ bừng, nhìn có vẻ xấu hổ.

Lâm Thương Từ để ý biểu hiện của Triệu Ương, xem ra là fans Cố Trọng. Cô cúi đầu, lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Trọng: Được rồi!

Cố Trọng cảm thấy điện thoại rung lên, cô ấy liếc nhìn tin nhắn rồi nói: "Tôi đã báo cho cô rồi đó, tôi đi đây. Bye bye!"

"Ừm." Lâm Thương Từ dửng dưng đáp lại, thấy Cố Trọng đến quầy lấy cà phê và rời đi.

Lúc này Triệu Ương mới hoàn hồn, lắp bắp hỏi: "Chị ấy...... Chị ấy là Cố Trọng đúng không?"

Lâm Thương Từ nhấp một ngụm đồ uống, đưa ra câu trả lời khẳng định cho cô ấy, sau đó nói: "Sếp của tôi đã tìm tôi, có thể là vì dự án. Có lẽ tôi phải quay về một chuyến, lát nữa tôi có thể liên lạc với cô không?"

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Triệu Ương lộ ra tươi cười.

Lâm Thương Từ nói xong, cầm lấy đồ uống đi ra ngoài, đi thẳng vào cổng lớn Truyền thông Phiếm Hằng. Sau đó cô đi vào tiệm donkatsu, nghĩ lại lát nữa bản thân phải đến Trúc Mộng, sẵn mua đồ ăn cho Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ.

Qua lớp cửa kính của tiệm donkatsu, cô có thể thấy Triệu Ương cũng rời quán cà phê và lên xe.

Trong lúc chờ đồ ăn, cô liếc nhìn điện thoại, Cố Trọng gửi cho cô một tin nhắn WeChat hỏi cô: Em đến quá đúng lúc phải không?

Lâm Thương Từ cười nhắn lại: "Ừ, thần cứu viện."

Cô không nhớ đến chuyện danh thiếp, muốn tạo ra một tấm danh thiếp từ không khí cũng không phải là việc dễ dàng, may mà Cố Trọng xuất hiện. Điều đó đã giúp cô chứng minh được việc mình thật sự là nhân viên của Phiếm Hằng.

"Không khen thưởng gì sao?"

"Em muốn gì?"

"Chưa nghĩ ra, cho Từ nợ nha."

"Được."

Lâm Thương Từ cất điện thoại, đúng lúc món ăn đã xong.

Sau khi từ Trúc Mộng về nhà, Lâm Thương Từ ngồi trên sofa mở laptop, bắt đầu tìm kiếm cái tên Trương Hạnh. Tìm được không ít tài khoản, nhưng không ai trong số đó là Trương Hạnh cần tìm, bất đắc dĩ cô đành phải qua Weibo Triệu Ương tìm.

Cũng may là mở chưa đến nửa năm nên có thể tìm được, vẫn có thể xem lúc mới lập Weibo của cô ấy. Nhìn dòng thời gian, cô ấy mới bước chân vào giới người mẫu được hơn một năm. Đáng chú ý, khi cô ấy vừa vào giới, cô ấy tag một tài khoản có tên rất dài là "Mở miệng cắn hạnh nhân", Lâm Thương Từ vừa nhìn đã biết đó là Trương Hạnh.

Cô nhấp vào đọc từ đầu đến cuối, trang mà Trương Hạnh chia sẻ lại nhiều nhất là Weibo của Nhậm Lễ, hiển nhiên cô ấy là fans Nhậm Lễ. Cô ấy không đăng nhiều bài viết riêng tư trên Weibo về mình, hơn nữa có nhiều bức không lộ mặt, một số ảnh đời thường cũng sẽ cố tình làm mờ các cảnh khác ngoài chủ đề chính.

Nhưng không phải là không có manh mối nào cả.

Trương Hạnh có đăng một tấm selfie trước gương, qua gương có thể thấy hoàn cảnh sống của cô ấy không tốt cho lắm. Vách tường loang lổ các lớp sơn bong tróc, có nhiều vết băng dính không thể gỡ bỏ được. tất cả đã biến thành màu đen, sàn nhà cũng nứt mẻ, móc treo trên tường móc đầy quần áo bừa bộn.

Đây là bức ảnh selfie duy nhất mà Trương Hạnh để lộ khuôn mặt, gần giống với bức ảnh trong video của Nhậm Lễ. Cô ấy có mái tóc ngắn, đôi mắt đan phượng, sống mũi thẳng và đôi môi khắc bạc. Gương mặt này ở trong giới hay còn được gọi là "gương mặt cao cấp."

Weibo của Trương Hạnh đã ngừng cập nhật từ ngày 1 tháng 7. Tối ngày 2 tháng 7, Nhậm Lễ đăng bài thông báo về một vai diễn mới trên Weibo, nhưng Trương Hạnh đã không chia sẻ lại.

Bởi vì cô ấy không thể chia sẻ được nữa,

Lâm Thương Từ cẩn thận xem xét cuộc trò chuyện vừa rồi với Triệu Ương, rút ra một số thông tin hữu ích.

Đầu tiên Triệu Ương nói là Trương Hạnh đã về quê lấy chồng.

Thứ hai, Triệu Ương nói Trương Hạnh biến mất không nói một lời.

Nếu Trương Hạnh im lặng biến mất là vì cô ấy đã bị giết, vậy thông tin Trương Hạnh về quê lập gia đình mà Triệu Ương nhận được là giả, hẳn là do Nhậm Lễ sắp đặt. Thế nhưng Nhậm Lễ không cần phải cố ý nói cho Triệu Ương chuyện về Trương Hạnh. Một người là ảnh đế, một người là người mẫu mới vào nghề, nhìn thế nào cũng thấy không liên quan gì. Nhậm Lễ không cần thiết phải nhúng tay vào việc Trương Hạnh mất tích, trực tiếp che giấu mới là cách giải quyết tốt nhất.

Trừ phi Nhậm Lễ có lý do không thể không làm như vậy, và khả năng cao là y đã giả làm Trương Hạnh, sau đó thông qua WeChat của Trương Hạnh hoặc những cách tương tự để giải thích cho Triệu Ương lý do mình biến mất.

Nếu thật là như vậy, điện thoại nhất định đang nằm trong tay Nhậm Lễ.

-----

Cố Trọng: Chào cô Lâm Chuyển Chuyển

Lâm Thương Từ: Vợ tôi chơi trò cosplay đến phát nghiện
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.