Tiên Tửu muốn chết, Tiên Tửu hảo muốn giết chết ngọn cỏ ngu đần này!
“ Tiên Tử ~ ” Mạc Tầm Âm gọi.
“ Chưa muốn đầu lìa cổ thì cậu cẩn thận ” Tiên Tửu chậm rì rì nói, hắn lúc này không biết nên miêu tả cổ mệt mỏi này đến từ đâu, vực dậy không nổi tinh thần, hắn đành chết liệt mà buông xuôi luôn.
“ Tôi vẫn đói, chưa ăn được gì cả, hic hic ” Mạc Tầm Âm kể lể, nháy mắt vào diễn, hơi nước men lên quanh trong hốc, mờ sương muốn tích thành nước, cơ mà diễn xuất còn không có phát huy thì Tiên Tửu đã cắt ngang.
“ Tôi mang cậu đi mua đất để nuôi bản thể, sau đó đi siêu thị, nếu đã không ăn được bên ngoài..... thôi thì trước ở nhà tôi, còn lại mai hẳn tính ”
“ Ò, vâng ” Mạc Tầm Âm khụt khịt, hít khẽ mũi nhỏ, thần sắc cậu trở về mới cái dạng điềm nhiên như thể chưa từng có biến hóa cảm xúc long trời lở đất đó, Tiên Tửu cấm không được mà ghé mắt xem cậu.
“ Sao nha? ” Mạc Tầm Âm nhìn lại, hỏi.
“ Cậu học ai mà hai mặt như vậy? ” Ngữ khí Tiên Tửu lại ẩn ẩn dáy lên nghi vấn.
“ Không học ai, tại chán nên lôi đại ka ra trêu á ” Mạc Tầm Âm ánh mắt thiên chân, nhìn gương mặt Tiên Tửu từ nghiêm túc chuyển sang đen xanh bất thường, cậu còn rất buồn cười, nhịn xuống vài lần rồi cũng ôm bụng lăn lộn.
Tiên Tửu trợn ngược mắt.
Hắn tin Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747719/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.