🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiên Tửu muốn chết, Tiên Tửu hảo muốn giết chết ngọn cỏ ngu đần này!

“ Tiên Tử ~ ” Mạc Tầm Âm gọi.

“ Chưa muốn đầu lìa cổ thì cậu cẩn thận ” Tiên Tửu chậm rì rì nói, hắn lúc này không biết nên miêu tả cổ mệt mỏi này đến từ đâu, vực dậy không nổi tinh thần, hắn đành chết liệt mà buông xuôi luôn.

“ Tôi vẫn đói, chưa ăn được gì cả, hic hic ” Mạc Tầm Âm kể lể, nháy mắt vào diễn, hơi nước men lên quanh trong hốc, mờ sương muốn tích thành nước, cơ mà diễn xuất còn không có phát huy thì Tiên Tửu đã cắt ngang.

“ Tôi mang cậu đi mua đất để nuôi bản thể, sau đó đi siêu thị, nếu đã không ăn được bên ngoài..... thôi thì trước ở nhà tôi, còn lại mai hẳn tính ”

“ Ò, vâng ” Mạc Tầm Âm khụt khịt, hít khẽ mũi nhỏ, thần sắc cậu trở về mới cái dạng điềm nhiên như thể chưa từng có biến hóa cảm xúc long trời lở đất đó, Tiên Tửu cấm không được mà ghé mắt xem cậu.

“ Sao nha? ” Mạc Tầm Âm nhìn lại, hỏi.

“ Cậu học ai mà hai mặt như vậy? ” Ngữ khí Tiên Tửu lại ẩn ẩn dáy lên nghi vấn.

“ Không học ai, tại chán nên lôi đại ka ra trêu á ” Mạc Tầm Âm ánh mắt thiên chân, nhìn gương mặt Tiên Tửu từ nghiêm túc chuyển sang đen xanh bất thường, cậu còn rất buồn cười, nhịn xuống vài lần rồi cũng ôm bụng lăn lộn.

Tiên Tửu trợn ngược mắt.

Hắn tin Mạc Tầm Âm nói là thật, bởi thiếu niên luôn nhìn thẳng vào mắt hắn, một loại đến từ tự tin, thế nhưng chỉ vài giây sau, Tiên Tửu gân xanh hoăng lên, hắn quả thật muốn vươn tay quất Mạc Tầm Âm.

Hắn là món đồ chơi để thiếu niên trêu đùa sao?

Tiên Tửu “ Cậu chán à? ”



“ Chán! ” Mạc Tầm Âm dĩ nhiên mà gật gù.

“ Cậu tốt nhất câm miệng cho đến khi tôi cho phép nói ” Tiên Tửu nghiêng tay, gõ gõ lên đầu Mạc Tầm Âm, lực đạo rất nhẹ, sau đó hắn mở điện thoại, vứt cho cậu, hình ảnh hoạt hình của Tom and Jerry sống động hấp dẫn.

Mạc Tầm Âm xem điện thoại, lòng khẽ bỉu môi vì Tiên Tửu nghĩ cậu sẽ vì cái này mà yên tĩnh.

Tiên Tửu nghĩ đúng....

Mạc Tầm Âm ánh mắt bị màn ảnh câu đi, cậu đá chiếc dép trên chân, mỹ mãn cong lên đặt trên ghế, khoang xe rộng lớn, mà Mạc Tầm Âm lại phá lệ nhỏ xinh, chiếc ghế như bao trọn lấy dáng dấp của cậu.

Khi cằm đặt lên đầu gối, âm thanh tiếng nói của Mạc Tầm Âm hoàn toàn biến mất, để lại những tiếng vui tai của điện thoạt phát đến. Mạc Tầm Âm suy nghĩ như được thả lỏng, hòa sự chú ý vào điện thoại, dù có thế nào đi nữa thì lúc bấy giờ, Mạc Tầm Âm mới xem như được thư giãn thoải nhất.

Kiếp trước còn là quý công tử Mạc gia, ngay từ khi còn nhỏ, lúc nhận thức được về thế giới, cậu đã được nuôi dạy nghiêm khắc, không đơn giản là năng khiếu nữa, mà là lễ nghi, văn toán và nghệ thuật, khác với những đứa trẻ nhà bình thường, có một khoảng thời gian để ngơi nghỉ, Mạc Tầm Âm chỉ có học và học nữa.

Đến mức, đã từng, ngay từ một lúc nào đó, Mạc Tầm Âm đã sinh ra tâm lý cực đoan, nuôi ý định tự sát đã từ rất lâu. Nhưng cậu không làm thế, đi cùng ý nhẹ nhàng bâng quơ rằng bản thân muốn chết, đó là khát khao thế giới rộng lớn ngoài kia, cũng là trách nhiệm để sống, cậu học nhiều, cũng hiểu được một con người thành hình, ra đời đã là một quá trình tranh đua, vậy nên sống, đi cùng chết.

Đắn đo rất lâu, sau, Mạc Tầm Âm gặp được Giang Thiên Tinh, đứa trẻ đó....

Rất đặc biệt.

Vậy nên, dù cho những người khác Mạc Tầm Âm phải suy nghĩ rồi mới nhận ra, còn đối với Giang Thiên Tinh, ngay từ khoảng khắc đầu tiên xuất hiện, gương mặt đó, cái tên đó, nó lặp tức xuất hiện.

Thiên sứ từng cứu rỗi cậu, sao lại không nhớ, nhỉ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.