Là lúc nào nhỉ.
Hẳn là khi mà Mạc Tầm Âm chỉ mới lên 7, là khi cậu chỉ là một đứa bé không hơn không kém, gương mặt trắng nõn nhợt nhạt. Nhìn biểu tình của mình trong gương phản chiếu lại đây, đạt đến đáy mắt, Mạc Tầm Âm lẳng lặng, an tĩnh đến mức nhìn không rõ hàng mi khẽ động đậy, chớp nhẹ, sẽ lầm tưởng đây chỉ là một bức ảnh tĩnh.
Một lúc khá lâu sau, cậu mới vươn tay gạt vòi nước, âm thanh róc rách dễ nghe, nước chảy qua kẽ tay và rơi xuống bồn, lạnh lẽo mát lạnh, Mạc Tầm Âm trầm ngâm rồi nắm lại thành vũng nước, chậm rãi đưa lên mặt để rửa qua.
‘ Ngày mới tốt lành, cố lên ’ Cậu khẽ cổ vũ chính mình, nhìn vào gương, ánh mắt dao động nhẹ sau đó khẽ cười, ánh mắt u ám lóe lên tia sáng lấp lánh ‘ Không được làm cha mẹ thất vọng, vì mình, vì ta, vì tất cả ’
Mạc Tầm Âm cổ vũ xong, mới cầm lấy cốc và bàn chải đánh răng, lau mặt khô ráo mới đi lấy quần áo thay đi, để áo cũ vào sọt đồ, như mọi khi, Mạc Tầm Âm đi xuống lầu và ngồi vào bàn ăn, hôm nay là chủ nhật, không có khóa học tại trường, nhưng sẽ có giảng viên phụ đạo đến để kèm học đàn và vĩ cầm, xong rồi còn phải làm bài tập và học thêm.
Hết buổi sáng cũng chỉ có vậy thôi.
Mạc Tầm Âm đang nhớ lại lịch học, mẹ cậu đã dịu dàng đi lên, trên tay là bữa sáng mẹ đã làm.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747720/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.