Phạm Vẫn nhịn, hắn nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa.
Sinh ra là người ngậm thìa vàng, từ vạch đích đã được nâng niu sống trong lời ngon tiếng ngọt, ai sẽ chịu được nhục nhã này, Phạm Vẫn bị nhiều người nhìn bằng con mắt dò xét xúc phạm, còn bị Mạc Tầm Âm không biết tốt xấu khiêu khích, ai nhịn, nhưng hắn sẽ không.
Mạnh mẽ lao đến phía Tiên Tửu, Phạm Vẫn rất có tự tin sẽ không khiến Tiên Tửu dính vào cuộc ẩu đả, chỉ là, hắn không ngờ được Mạc Tầm Âm cũng sẽ ra tay.
Thiếu niên vòng lên trước mặt Tiên Tửu, một tay nhẹ, rất nhẹ mà tát cho Phạm Vẫn một bạt tai, tiếng chát trời giáng như dẹp xuống tiếng xì xào bàn tán xung quanh, Mạc Tầm Âm phát ra tiếng cười thanh thúy, vài giây ngắn khi Phạm Vẫn đơ người. Cậu liền ngay tại lúc đó thẳng chân đạp mạnh vào bụng hắn.
\* Rầm!
\* Lạch cạch.
Tiếng xê dịch chói tai của bàn ghế, Phạm Vẫn đầu óc ong ong không rõ, ổ bụng truyền đến cơn đau thấu trời, hắn cong người ôm lấy bụng, như một con tôm co chặt, run run rẩy rẩy nằm trên mặt đất. Mạc Tầm Âm nhìn hắn từ trên cao, nhỏ bé thân ảnh vốn chẳng hề có sức uy hiếp, nhưng lúc Phạm Vẫn thoáng ngước lên, bắt gặp ánh mắt lạnh căm của Mạc Tầm Âm.
Không rét mà run, hắn bị cơn đau đánh úp, dịch từ bụng trào ngược lên cổ họng “ Khặc... ư... a.... ”
“ Mày.... dám! ”
“ Dám! Sao lại không? ” Mạc Tầm Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747718/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.