🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mạc Tầm Âm kiều kiều lên cái đuôi không tồn tại, cậu cực kỳ ỷ lại Tiên Tửu, trong lòng có hơi xấu hổ nhưng mất mặt một tí như này cũng không sao lắm, cậu liếc nhìn Phạm Vẫn đến gần, ánh mắt cậu cực kỳ có địch ý, như đã nhắm đến kẻ thù, đề cao lên cảnh giác.

Tiên Tửu không sao cả vỗ vỗ thiếu niên, hắn bẻ ra cây cỏ đang muốn bám cả rễ vào người mình, túm cậu ngồi thẳng rồi mới để chén đến trước mặt cậu, Tiên Tửu tự nhiên nói “ Ăn đi ”

Cậu nhỏ giọng lên án “ Đại ka, ai lại ăn đồ nướng, dầu mỡ khi mới xuất viện vậy? ”

Tiên Tửu nhướng mày trước câu bắt bẻ này “ Cậu còn học con người tư duy? ”

“ Đó là phản biện. Phòng trước khi đau bụng ” Mạc Tầm Âm đơn giản giải thích.

Tiên Tửu chụp cậu một cái tát, thấy cậu ngoan ngoãn xuống, mới nhìn sang Phạm Vẫn, hắn đi đến bàn của cả hai, kéo ghế ngồi mà chẳng cần hỏi xin ý. Phục vụ thấy có người ngồi, xem hóa đơn là bàn nhiều người, nên lấy thêm bộ chén đặt lên. Rồi lùi đi sang bàn khác dọn dẹp.

“ Tôi cùng dùng bữa chung? Được không? Không phiền hai người chứ ”

Mạc Tầm Âm nhai miếng thịt, nuốt trộng “ Không! Rất phiền ”

Biểu cảm trên gương mặt Phạm Vẫn cứng đờ nháy mắt, hắn nhưng không ngờ Mạc Tầm Âm thẳng thừng đến mức không có hắn mặt mũi đến như vậy.

Tiên Tửu lại vỗ cậu một cái, túm lấy tính tình đang xù lên của Mạc Tầm Âm, thiếu niên khi ở trước mặt người khác quả nhiên cho hắn rất nhiều mặt mũi, trừng trừng Phạm Vẫn một cách ghét bỏ, nhưng không cắn ngược Tiên Tửu, vẫn tiếp tục ăn cho no bụng.

Bộ dạng Mạc Tầm Âm vừa ngốc lại vừa nghe lời, Tiên Tửu càng yêu thích mà muốn bao che, hắn cười cười nhìn lên Phạm Vẫn, mang lên chiếc mặt nạ ôn nhu lễ độ, hắn dò hỏi “ Phạm thiếu gia đây là....? ”

Phạm Vẫn ngắm nhìn Mạc Tầm Âm, thiếu niên dù có gương mặt giống với kẻ thù của hắn, gương mặt rất giống, cảm giác cũng tựa tựa nhau, nhưng hành động và phong cách, không quá giống. Hắn nhìn Tiên Tửu, thẳng vào vấn đề chính, hỏi “ Cậu ta là ai, có mối quan hệ gì với tiên sinh? ”

“ Là cháu, tôi là người giám hộ của cậu ta ”

Mạc Tầm Âm nhanh nhẩu đáp “ Là từ quê mới lên loại này ~ ”

Mạc Tầm Âm còn lém lỉnh nhìn Tiên Tửu, đá cẳng chân hắn một cái như chờ đợi sự khen ngợi, Tiên Tửu bật cười, hắn đè đầu Mạc Tầm Âm, bảo cậu tiếp tục ăn đồ trong chén, đừng có lắm mồm.

Mạc Tầm Âm gương mặt này rất có sự lừa lạt, to tròn đôi mắt thuần tịnh, trong suốt mà ngây ngô, nhìn kỹ thì chỉ thấy sự khờ dại ngu ngốc. Mạc Tầm Âm gặm thịt nướng, má phình phình lên cực kỳ đáng yêu, Phạm Vẫn trông cậu trai trẻ nhếch nhác khi ăn, nhíu mày đôi chút.

“ Cậu ta giống.... ”



Phạm Vẫn chưa nói xong, Tiên Tửu đã ngắt lời “ Người giống người, có gì đáng để nói? Người của tôi, không cần đến Phạm thiếu gia nhận xét ”

“ Rõ, tiên sinh, ngài đừng nóng giận ” Phạm Vẫn vội lên tiếng cười trước, hắn ăn chơi trác táng đó giờ, lại không phải kẻ ngu ngốc, vẫn phân biệt được Tiên Tửu có cùng quan hệ hợp tác với nhà mình, người này không tiện trêu chọc vào.

Nhưng còn thiếu niên, Mạc Tầm Âm.

Hắn sẽ không buông tha.

Vấn đề là không nên ở lúc này nháo bẻ, nhiều mất mặt.

Phạm Vẫn cần thời gian để chuẩn bị, và hắn nghĩ ngay đến Giang Thiên Tinh, nếu như, có thể sắp xếp cho cả hai cùng chung một chỗ....

Phạm Vẫn thầm liếm răng nanh, đầu lưỡi lướt qua nha tiêm nhọn hoắt, mưu tính ác ý.

Chợt, hắn nhìn đến vật bay vèo vèo về hướng của hắn, Phạm Vẫn cực mau lẹ mà né tránh, tiểu thiếu gia vừa ngả ngớn lúc này đã không còn tư thái gì được nữa, hắn rống giận nhìn ngoắc về phía của Mạc Tầm Âm “ Mày đang làm cái gì?! ”

Thiếu niên đứng lên, cậu liếm nhẹ đầu ngón tay, đầu lưỡi dò ra liếm láp nước sốt thịt, vừa nãy vứt về phía Phạm Vẫn cục xương, Mạc Tầm Âm không hề chột dạ mà cười, nhe nanh, như chú sói con, cũng như chó dữ cậy chủ mà hung hăng, cậu xua tay “ Làm sao? Anh làm tôi khó chịu, tội anh tôi còn chưa xử đâu nhé, tưởng tôi sợ anh à? Muốn bị móc mắt thì cứ trừng, ngu dốt! ”

Mạc Tầm Âm khè ngược sự đe dọa của Phạm Vẫn, vung tay như thật muốn nhào lên đánh hắn, Phạm Vẫn bị thiếu niên nhảy liên hồi trên lôi điểm, sức chịu đựng, nhẫn nhịn cũng đã đi đến cực hạn, hắn nhìn cái gương mặt giống cực kỳ với người hắn thù ghét, bước lên một bước muốn ra tay.

Nấm đấm đã siết chặt.

Mạc Tầm Âm giương mi, cười khích.

Tiên Tửu đi lên chắn phía trước Mạc Tầm Âm, thiếu niên nhô đầu ra từ phía sau Tiên Tửu, nhìn Phạm Vẫn mà cười, có sự chống lưng, tính cách Mạc Tầm Âm khiêu thoát đến đỉnh điểm, cậu khanh khách cười vui vẻ.

Nhận thấy Phạm Vẫn kính nể Tiên Tửu vài phần, không thể trêu vào, Mạc Tầm Âm càng thêm khoa trương, cậu vẫn có thể rõ được tình hình mà kiêu ngạo “ Thế nào nha, ngon tới đây, tôi chấp anh đấy, đừng nghĩ tôi khờ mà tưởng tôi ngu, mặt tôi thì thế nào, liên quan chó gì đến anh không hử, tôi xấu tôi đẹp tôi lớn lên thế nào có ăn cơm của anh hay không, đừng làm như thân quen đấy nhé ”

“ Người gì đâu thiếu lịch sự, cút cút cút, bày vẻ mặt đó cho ai coi, khách không mời, đừng có ở đây cản trở, tôi cảnh cáo đấy nhé, thử chạm vào tôi hoặc tính kế tôi xem, tôi không cần bằng chứng, riêng chỉ con mắt với điệu bộ anh âm thầm nhìn tôi đã toàn ý xấu rồi! Khỏi chối làm gì, tôi biết đọc cảm xúc lắm đấy nhé, anh toàn ác ý thôi, đừng có nghĩ tôi sợ, tôi có đại ka bảo kê, thế nào, thẹn quá hóa giận, hóa rồ à, ngon nhào vô, đánh nhau không?! ”

Mạc Tầm Âm tựa như cái máy nói không biết mệt mỏi, chưa từng ngưng nghỉ mà nói một tràn dài chất vấn Phạm Vẫn, khiến thiếu gia cao ngạo bị những ánh mắt kỳ quái đánh giá của những thực khách nhìn sang.



Mặt Phạm Vẫn đen trắng lại tái xanh vài lần, hắn mặt đỏ bừng trừng Mạc Tầm Âm “ Cậu câm họng! ”

Mạc Tầm Âm trốn tránh sau lưng của Tiên Tửu, nhưng tay nhỏ vẫn nghịch ngợm giơ lên ngón giữa chìa ra cho Phạm Vẫn coi.

Tiên Tửu “ ..... ”

Phì.....

Khụ khụ!

Tiên Tửu ho khan, đè nén xuống khóe môi giơ lên nửa chừng, muốn cười thành tiếng to nhưng đã kịp thời dừng lại vừa lúc, hắn hòa giải “ Tân Ngọc tuổi còn nhỏ, vừa mới tiếp xúc với xã hội nên tính cách còn bốc đồng nóng nảy, mong Phạm thiếu gia không trách ”

Mạc Tầm Âm lập tức phụ họa “ Đúng vậy, đúng vậy, tôi chỉ mẫn cảm thôi, nếu không phải thì cũng là sau này, đề phòng sớm muộn thì thẳng thắn, nhưng tuyệt đối, tôi không sai, anh xấu ”

“ Xấu người xấu nết xấu cả suy nghĩ ”

“ Cậu!!! ” Phạm Vẫn mau bị Mạc Tầm Âm chọc cho tức điên lên được, hắn muốn tiến lên túm lấy Mạc Tầm Âm, tại chỗ bẻ cổ cho hả giận.

Chỉ đáng tiếc, Tiên Tửu như gà mẹ bảo vệ đàn con, cùng trò rồng rắn lên mây không khác gì, chắn trước Mạc Tầm Âm, dù thế nào cũng không thể nhìn thấy bóng thiếu niên trốn phía sau.

Phạm Vẫn cắn chặt hàm, nghiến răng nghiến lợi “ Tốt lắm, tốt! Cậu giỏi! ”

Dù là Mạc Tầm Âm, vẫn là thằng nhóc này, cùng một gương mặt, mang cùng điệu bộ, tính cách có khác, nhưng vẫn luôn chống đối hắn!

Quả thật rất có bản lĩnh.

Mạc Tầm Âm như có sở giác, cậu nghe Phạm Vẫn lời nói, liền cười hì hì, đáp “ Cảm ơn nha, quá khen, bản lĩnh trời ban ”

Tiên Tửu “ Khục..... ”

Cuối cùng Tiên Tửu cũng nhịn không được bật cười thành tiếng.

Phạm Vẫn “ ..... ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.