Mạc Tầm Âm kiều kiều lên cái đuôi không tồn tại, cậu cực kỳ ỷ lại Tiên Tửu, trong lòng có hơi xấu hổ nhưng mất mặt một tí như này cũng không sao lắm, cậu liếc nhìn Phạm Vẫn đến gần, ánh mắt cậu cực kỳ có địch ý, như đã nhắm đến kẻ thù, đề cao lên cảnh giác.
Tiên Tửu không sao cả vỗ vỗ thiếu niên, hắn bẻ ra cây cỏ đang muốn bám cả rễ vào người mình, túm cậu ngồi thẳng rồi mới để chén đến trước mặt cậu, Tiên Tửu tự nhiên nói “ Ăn đi ”
Cậu nhỏ giọng lên án “ Đại ka, ai lại ăn đồ nướng, dầu mỡ khi mới xuất viện vậy? ”
Tiên Tửu nhướng mày trước câu bắt bẻ này “ Cậu còn học con người tư duy? ”
“ Đó là phản biện. Phòng trước khi đau bụng ” Mạc Tầm Âm đơn giản giải thích.
Tiên Tửu chụp cậu một cái tát, thấy cậu ngoan ngoãn xuống, mới nhìn sang Phạm Vẫn, hắn đi đến bàn của cả hai, kéo ghế ngồi mà chẳng cần hỏi xin ý. Phục vụ thấy có người ngồi, xem hóa đơn là bàn nhiều người, nên lấy thêm bộ chén đặt lên. Rồi lùi đi sang bàn khác dọn dẹp.
“ Tôi cùng dùng bữa chung? Được không? Không phiền hai người chứ ”
Mạc Tầm Âm nhai miếng thịt, nuốt trộng “ Không! Rất phiền ”
Biểu cảm trên gương mặt Phạm Vẫn cứng đờ nháy mắt, hắn nhưng không ngờ Mạc Tầm Âm thẳng thừng đến mức không có hắn mặt mũi đến như vậy.
Tiên Tửu lại vỗ cậu một cái, túm lấy tính tình đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747717/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.