Mạc Tầm Âm cảnh giác rất cao, nhất là khi đã không còn là người bình thường, nghe thấy tiếng bước chân của người đến WC, thiếu niên liền trở về với sự vô hại, vội rút khăn để lau tay và mặt, vừa hay mở cửa.
Một kẻ lướt qua, Mạc Tầm Âm cũng không quá để ý là ai, nhưng chợt cổ tay bị nắm lại, Mạc Tầm Âm mới phản ứng mạnh mẽ, bằng một bản năng thiên tính, cùng với sự lo lắng sợ rằng gặp phải người quen thuộc, lòng có quỷ sự, lập tức.
Mạc Tầm Âm đảo tay nắm tay cổ tay người nọ, vặn ngược rồi lôi kéo kẻ đó ép sát vào tường.
* Rầm!
Mạc Tầm Âm ấn bả vai hắn, cổ tay lẳng lặng siết chặt, tiếng kêu rên nỉ non nhẹ thốt lên “ A..... ”
* Rắc....
Mạc Tầm Âm giật mình, vội lùi về sau, buông ra người nọ, không nghĩ đến một chốc thất thần lại suýt nữa bẻ gãy tay của một ai đó, cậu thầm đưa tay về sau lưng, tựa như một đứa trẻ phạm sai lầm.
“ Đau chết đi được! ” Người kia được thoát khỏi kìm hãm, vội lật người nhìn về phía Mạc Tầm Âm, phát hiện cậu chưa chạy, ngược lại bày ra bộ dạng nhận sai, Phạm Vẫn hơi khựng lại.
Chỉ nghe thấy Mạc Tầm Âm cúi người nhẹ, hé mắt trộm nhìn Phạm Vẫn, miệng nhỏ mấp máy, âm thanh kia rất nhỏ, là chột dạ nhưng không dám đối mặt hướng hắn nói “ Xin lỗi ”
“ Cậu.... ” Phạm Vẫn lắc lắc cổ tay, ngập ngừng kêu.
“ Tại.... tại anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747716/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.