“ Cậu muốn nói cái gì? ” Tiên Tửu mẫn cảm với ánh nhìn của Mạc Tầm Âm, hắn không cần ngưỡng lên xem cũng biết thiếu niên lại có điều muốn làm phiền, điều chỉnh một chút tay lái, dù bận vẫn ung dung đáp “ Có việc cứ mạnh dạng hỏi, tôi cũng không có trách mắng cậu vô tri ”
“ Vừa nãy anh không khác gì ông kẹ ” Mạc Tầm Âm thỏ thẻ nói.
“ Tôi....! ” Tiên Tửu “ ..... ”
“ Muốn chết có đúng không? ” Tiên Tửu quay ngoắc sang trừng lấy Mạc Tầm Âm, thấy vẻ mặt hì hì cười tự đắc của cậu, hắn như đã hiểu được chỉ là đối phương đang giở trò đùa dai, mệt mỏi thở ra một hơi, Tiên Tửu tiếp tục điều khiển tay lái.
Mạc Tầm Âm trước chưa muốn ăn lắm, đôi bàn tay giao thiệp, đặt ở trên đùi, chọc chọc vuốt vuốt đầu ngón tay, non mịn mềm mại như ngọc, xương cốt thon dài tinh xảo, Mạc Tầm Âm mỹ mãn chơi chốc lát, đột ngột hỏi “ Đại ka, tên vừa rồi quen biết tôi, đúng không? ”
“ Cậu từng gặp qua chưa? ” Tiên Tửu hỏi ngược.
“ Rồi a! ” Cậu chẳng nghĩ ngợi mà đáp.
“ Ồ? ” Tiên Tửu như để tâm câu trả lời của Mạc Tầm Âm, liếc sang nhìn thiếu niên một cái, dường như âm thanh nghiêm túc đi “ Gặp khi nào, ấn tượng? ”
Tiên Tửu ẩn ẩn cảm giác lời của Mạc Tầm Âm đang ám chỉ nhiều hơn sự ngây ngô kia, trần đời cõi ải ai biết được bao nhiêu việc trùng hợp sẽ xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747714/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.