Tiên Tửu thấy Mạc Tầm Âm nhìn lại mình, vẻ mặt đúng thật ngu si, hắn mới nhận ra mình có hay không nói thâm sâu khó lường quá.
Mạc Tầm Âm chớp mắt “ Cỏ với cỏ cùng họ, đương nhiên giống nhau nha ”
Tiên Tửu vỗ trán, quả nhiên nghe không hiểu, hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào mới chuẩn, cùng một trương giấy trắng không một vết tích họa lên, chưa bị xã hội này lừa dối vả cho vài cái tát.
Tuy rằng....như thế cũng tốt.
Nhể?
Tiên Tửu vươn tay vỗ nhẹ trên đầu Mạc Tầm Âm “ Đừng suy nghĩ nhiều, tránh xa tên đó một chút, cậu nhớ đêm đó bị tông cảm giác thế nào không? Chính là như vậy, rất đau, cho nên chỉ cần tránh xa tên đó là được, càng xa càng tốt ”
Trong đáy mắt Mạc Tầm Âm lóe lên thứ quang sáng rất nhỏ, nhu nhuận cúi đầu, che giấu đi cảm xúc chân thật xưa chính mình, cậu khi nhìn lên Tiên Tửu, càng chắc nịch đáp ứng “ Ừm!! ”
Thấy đứa nhỏ này thật bị dọa sợ, đôi mắt không tin tưởng được còn gật đầu lia lịa, Tiên Tửu bị chọc cho vui vẻ, sủng nịnh ánh mắt liễm diễm, như một vị trưởng bối, anh cả ruột thịt của Mạc Tầm Âm. Không chứa dục vọng hay dị sắc, bỗng hắn nói sang một chuyện khác “ Đúng rồi, nguyện vọng của cậu vì sao là đi học? ”
“ Nghe rất vui, với cả, em không có bằng, muốn đi làm kiếm tiền sẽ càng khó ” Mạc Tầm Âm giải bày nói, cậu kỳ thật cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-quan-nhap-hoai-luan-ham/3747713/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.